Vô Thường

Chương 706 : Ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ hèn hạ

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Da mặt Đường Phong vốn dày, hiển nhiên không xem ra gì, ân cần nói:



- Tiểu Điệp cô nương, ta muốn nàng cũng sẽ xem sống chết của những người Chu gia kia không ra gì, gia gia của nàng đã muốn đem ngươi cho ta, vậy từ nay về sau ngươi chính là người của ta, vì tồn vong của Chu gia, nàng không nên có thái độ này đối với ta?



- Si tâm vọng tưởng, ta sớm đã biết rõ ngươi không phải người tốt lành gì, thì ra ngươi còn hèn hạ vô sỉ như vậy, Chu Tiểu Điệp ta có mắt như mù, mấy ngày trước còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử gì đó, bây giờ nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi cũng không muộn, muốn ta đi theo ngươi, bỏ cái ý nghĩ đó đi!



Những lời răn dạy chính nghĩa của Tiểu Điệp cô nương khiến Đường Phong phải đỏ mặt.



Linh Khiếp Nhan bên trong cương tâm co người cười ngặt nghẽo.



Đường Phong tiện tay nhặt một cục đá, ném xuống mặt nước, cục đá bay thẳng đến đầu kia của hồ nước, trầm ngâm nói:



- Tiểu cô nương, nàng biết Liệt mã bình thường phải thuần phục như thế nào không?



- Hừ!



Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, vừa lau nước mắt vừa nghiêng đầu qua một bên không thèm để ý đến Đường Phong.



Đường Phong nói:



- Cưỡi trên người Liệt mã, bất kể nó hung hãn như thế nào, có chết cũng không được xuống, đợi nó dần dần thích ứng cảm giác trên lưng có người, nó sẽ không còn là Liệt mã nữa.



Mặc dù Chu Tiểu Điệp không muốn trả lời Đường Phong, nhưng từng lời của đối phương đều truyền vào trong tai của nàng.



- Đường Phong ta mặc dù còn trẻ, nhưng trong nhà đã có ba phòng thê thiếp, tính cách các nàng ấy không giống nhau, có người ôn nhu dịu dàng, lại có người trang nhã hào phóng, còn người cuối cùng mặc dù rất nhiệt tình, nhưng tính tình không tốt lắm.



Đường Phong bẻ bẻ ngón tay:



- Các nàng ấy đều là tuyệt sắc mỹ nữ, trong đó hai người có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm.



Chu Tiểu Điệp như biến lỗ tai mình thành máy xay gió, nghĩ thầm tiểu nhân hèn hạ này ngược lại có diễm phúc không tệ.



- Nếu mang nữ tử khác về nhà, hai người trước chắc chắn sẽ không có ý kiến gì, nhưng người cuối cùng đoán chừng sẽ nổi ghen, với cá tính cọp cái của nàng, đại khái sẽ tìm mọi cách tra tấn người khác, sai khiến người ta như nha hoàn, một ngày mười hai canh giờ chỉ cho ngủ hai canh giờ, thời gian còn lại phải giặt quần áo, quét rác, nấu cơm. .



Sắc mặt Chu Tiểu Điệp dần dần trắng bệch. Bản thân nàng chẳng qua chỉ là một Huyền Giai, nếu rơi vào tay con cọp cái Thiên Giai thượng phẩm kia, khẳng định sống không bằng chết! Còn chi bằng gả cho thương nhân bình thường, ngày tháng sau này cũng không đến nỗi vất vả.



- Đừng nói nữa.


Người nọ cười lạnh một tiếng nói:



- Các ngươi đả thương giam giữ đệ tử Đỗ gia ta, ngươi nói chúng ta tới làm gì?



Nghe vậy Chu Khê Hà biến sắc, thân hình kịch liệt run rẩy, không phải hắn sợ, mà là phẫn nộ. Ánh mắt sắc bén giống như chim ưng, nhìn lướt qua đám người xung quanh mình, trầm giọng nói:



- Được, được, ai làm thì đứng ra!



Đỗ Phong đến Chu gia gây sự, bị Đường Phong đả thương, sau đó nhốt ở Chu gia, việc này chỉ có người trong Chu gia mới biết được. Tin tức không vô duyên vô cớ rơi vào tay Đỗ gia, khả năng duy nhất chính là có người trong nội bộ mật báo với Đỗ gia.



Mà người này, ngoại trừ những người ở đây thì không còn người nào khác, tất cả đều là họ Chu, đều là người một nhà, sau khi phát giác ra điều này Chu Khê Hà làm sao không tức giận cho được?



Chu Khê Hà ném ánh mắt đầu tiên về phía Tam thúc Chu Hầu của Chu Chính, ánh mắt sắc bén giống như một thanh đao nhọn, cắt trên mặt Chu Hầu.



Chu Hầu vội vàng kêu oan:



- Cha, mặc dù thực lực hài nhi yếu ớt, cũng không làm chuyện bán rẻ gia tộc, rước họa vào thân như vậy.



Biểu lộ trên mặt hắn vô cùng thê lương, hiển nhiên không giống đang nói dối.



Chu Khê Hà quét mắt liếc nhìn tất cả đám thúc bá của Chu Chính, dù sao biểu hiện vài ngày trước đó của bọn họ cũng không được tốt đẹp, nếu có người muốn mật báo với Đỗ gia thì chỉ có thể là những người này. Nhưng quét mắt một vòng, cũng không phát hiện ra chỗ nào dị thường chỗ. Người bình thường làm việc trái lương tâm, trong lòng lú nào cũng cảm thấy bất an, một khi trong lòng đã bất an sẽ biểu hiện ra ngoài, nhãn lực của Chu Khê Hà vô cùng sắc bén, chỉ cần trong lòng người nào đó ở đây có bất an, làm sao hắn lại không nhìn ra?



Thế nhưng ánh mắt của đám người Chu gia mặc dù hoảng sợ, nhưng lại không có người nào lùi bước, thẳng thẳn đón nhận ánh mắt của hắn, không hề trốn tránh.



Lại suy nghĩ đến tính cách của những người này, nhát gan sợ phiền phức, gia tộc nhỏ yếu sớm đã tiêu diệt nhiệt huyết tuổi trẻ của bọn họ, nếu không phải trước đó vài ngày Đỗ Phong giết đến Chu gia, bọn họ cũng sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy. Với cá tính của bọn họ, có lẽ sẽ không mật báo với Đỗ gia, trêu chọc ra phiền toái lớn hơn.



Những người này đã không như vậy, hai cha con Chu Chính lại càng không.



Kì quái! Chu Khê Hà cau mày, đã không có người mật báo, vậy tại sao người của Đỗ gia lại biết được tình huống bên này, bọn hắn cũng không phải thiên lý nhãn người thính tai.



Chu Khê Hà đang trầm tư, người tới cũng không còn kiên nhẫn được nữa, bọn hắn nhận được tin tức Đỗ Phong bị nhốt ở đây, mặc dù Đỗ gia không phải gia tộc quá lớn ở linh mạch chi địa, nhưng cũng không phải tiểu gia tộc kinh thương có thể dễ trêu chọc. Nếu truyền ra ngoài chuyện đệ tử của gia tộc mình bị nhốt thì sẽ thế nào? Mấy người bọn họ vô cùng lo lắng chạy đến đây dự định khởi binh hỏi tội, nhưng không ngờ Chu Khê Hà lại không để ý đến bọn họ.



Người cầm đầu Đỗ gia lạnh lùng nói:



- Lão đầu tử, giao tên đệ tử Đỗ gia ta ra đây.



Chu Khê Hà quay đầu, tận lực thu liễm tức giận trong lòng, mặc dù sau lưng có Đường Phong làm chỗ dựa, nhưng Chu Khê Hà cũng không thể đẩy tất cả mọi chuyện trông cậy vào người khác, nếu lần này có thể giải quyết hòa bình thì tốt nhất.