Vô Thường

Chương 708 : Làm ác nhân đến cùng

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


- Giải quyết hậu quả?



Tứ sư thúc Đỗ gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc nhìn Đỗ Phong nói:



- Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi xem, bị người ta trói ở đây, ngươi giải quyết hậu quả như vậy sao? Nếu ngươi có thể giết sạch những người này thì cũng thôi đi, nhưng ngươi lại không có bản lĩnh này. Ngươi đã làm mất thể diện của Đỗ gia!



Đỗ Phong xấu hổ không chịu nổi, sắc mặt đỏ bừng.



Tứ sư thúc Đỗ gia chậm rãi rút thanh kiếm trên tay mình, đi đến trước mặt Đỗ Phong, lạnh lùng liếc nhìn hắn nói:



- Đỗ Phong, ngươi biết quy củ của Đỗ gia rồi đấy, người tự truyền công pháp giết không tha! Niệm tình ngươi những năm qua không mắc tội gì lớn, tạm thời lưu lại cái mạng ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha, nếu không giáo huấn cho ngươi một trận làm sao kẻ dưới còn phục tùng!



Cảm giác được sát cơ trong mắt Tứ sư thúc, toàn thân Đỗ Phong bất giác run rẩy, vội vàng quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu như băm tỏi:



- Tứ sư thúc hạ thủ lưu tình, ngươi giáo huấn ta cũng sẽ chỉ làm người khác nhìn thấy chê cười. Đỗ Phong ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng công pháp Đỗ gia lại nằm trong tay Chu gia, nếu không lấy lại….a…..



Đỗ Phong còn chưa nói hết, mọi người đã nhìn thấy thanh lợi kiếm trên tay Tứ sư thúc Đỗ gia phát ra mấy đạo kiếm quang trong không trung, cùng với tiếng kêu la thảm thiết của Đỗ Phong, chỗ mắt cá chân và hai cổ tay hắn đã phun ra một luồng máu tươi.



Đám người Chu gia nhìn thấy mà trong lòng run sợ, Chu Khê Hà càng cau mày, hắn đã phát giác được chuyện hôm nay sự khó có thể giải quyết êm đẹp.



Chỉ bằng một kiếm đã cắt đứt gân tay gân chân của Đỗ Phong, sau khi làm xong, Tứ sư thúc Đỗ gia lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Phong không ngừng run rẩy trên mặt đất, nói với người bên cạnh:



- Dẫn hắn đi chữa thương.



- Vâng.



Ở bên cạnh lập tức có một người thoát ra, ôm lấy Đỗ Phong lui sang một bên, cởi bỏ khóa sắt cho hắn, lấy đan dược từ trong lồng ngực ra thoa lên vết thương.



Nhưng gân tay gân chân đã bị cắt đứt, cho dù rịt thuốc cũng không làm nên chuyện gì, sau khi trị lành thương thế, Đỗ Phong cũng chỉ là một tên phế nhân mà thôi.



- Phế vật, không cần ngươi nói, đương nhiên Đỗ Nhập Vi ta sẽ không để công pháp Đỗ gia truyền ra hậu thế bên ngoài!



Tứ sư thúc Đỗ gia vung những vết máu còn sót lại trên trường kiếm, xoay đầu lại nhìn Chu Khê Hà, ánh mắt như băng.



- Công pháp ở đâu?



Đỗ Nhập Vi lạnh lùng hỏi thăm.



Chu Khê Hà sờ tay vào ngực, lấy bản công pháp Đỗ gia ra, hắn vốn sớm không muốn dính vào củ khoai lang bỏng tay này, lúc này đương nhiên rất nhanh chóng ném về phía Đỗ Nhập Vi.



Đỗ Nhập Vi đưa tay tiếp nhận, tùy tiện nhìn mấy lần, sau khi xác định không sai liền vận cương khí, công pháp trên tay lập tức đốt thành tro bụi.



Chu Khê Hà vẫn cảnh giác động tác của đối phương, mặc dù đã ném trả công pháp nhưng vẫn chưa buông lỏng, lúc này cất cao giọng nói:



- Công pháp đã hoàn trả, mời các vị quay về.
- Không phải còn chưa chết sao?



Đường Phong cười cười, nghênh tiếp ánh mắt của A Lộc, ôm quyền nói:



- Đỗ huynh, lại gặp mặt.



Chuyện này cũng không có gì trùng hợp, người đệ tử Đỗ gia tên là A Lộc này chính là người mà Đường Phong đánh rớt lôi đài trong thi đấu gia tộc. Nếu hắn là đệ tử Đỗ gia, lần này đến Chu gia cũng không có gì kỳ quái.



Nghe thấy thanh âm quen thuộc, lại nhìn khuôn mặt của Đường Phong, A Lộc không khỏi biến sắc, ngày đó cương khí hộ thân của mình bị Đường Phong phá vỡ trong ba giây, trực tiếp ngã xuống lôi đài, cảnh tượng mất mặt đó sớm đã khắc sâu trong xương tủy A Lộc.



Có thể nói, A Lộc hiện tại nhìn thấy Đường Phong, giống như chuột thấy mèo, hận không thể quay người bỏ đi.



Trong nháy mắt Đường Phong xông ra, ánh mắt sắc bén của Đỗ Nhập Vi liền tập trung vào hắn, lúc này nhìn thấy biểu lộ của A Lộc, Đỗ Nhập Vi nhướng mày, không biết tại sao người đệ tử của gia tộc mình lại sợ hãi như vậy.



- Chu gia vẫn có cao thủ như thế? Chẳng trách Đỗ Phong bị các ngươi đả thương.



Đỗ Nhập Vi hừ lạnh một tiếng, lúc trước hắn vẫn còn cảm thấy kỳ quái, với thực lực mà những người Chu gia biểu hiện ra, căn bản không có khả năng giam giữ Đỗ Phong ở đây, hiện tại thấy Đường Phong xuất hiện, hắn mới hiểu rõ.



Nhưng công pháp ẩn nấp của người này thật sự rất ghê gớm, bản thân hiện nay là một Thiên Giai thượng phẩm cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Nghĩ đến đây, Đỗ Nhập Vi bất giác có chút cảnh giác, quay đầu nhìn thoáng qua A Lộc, nói:



- Ngươi quen vị đệ tử Chu gia này sao?



A Lộc ngượng ngùng, lấy tay che ngực, đáp:



- Hắn không phải đệ tử Chu gia! Hắn là đệ tử Đường gia, tên gọi là Đường Phong!



- Đường Phong?



Sắc mặt Đỗ Nhập Vi cũng biến đổi.



Hiện tại tên tuổi Đường Phong thật sự quá lớn, lớn đến mức bản thân hắn không muốn biết cũng không được.



Đệ nhất cá nhân trong thi đấu gia tộc, dẫn đầu năm vị đệ tử Đường gia cướp lấy thành tích gia tộc đệ nhất. Trong chiến đấu lôi đài lại khiến ba vị Thiên Giai thượng phẩm không chiến tự bại, thiên tài Bố gia là Bố Liên Chu còn khuất nhục hơn, bị hắn chính diện đánh bại. Những tin tức này cùng với kết quả thi đấu giống như có thêm đôi cánh, truyền khắp toàn bộ Linh Mạch Chi Địa.



Người của Chu gia ngoại trừ Chu Khê Hà biết được thân phận của Đường Phong từ miệng Chu Chính, những người khác vẫn mải lo lắng chuyện Đỗ Phong và công pháp Đỗ gia, cho nên ngược lại không biết gì.



- Hắn chính là Đường Phong?



Mặc dù đã mơ hồ phát giác, nhưng Đỗ Nhập Vi vẫn không dám chắc chắn, sau khi liếc nhìn Đường Phong đánh giá, lại nhìn A Lộc hỏi.



A Lộc hít mũi khẽ gật đầu. Trận bại trận thê thảm nhất của hắn từ khi sinh ra đến nay chính là trong tay Đường Phong. Đường Phong có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra.



Đỗ Nhập Vi ngược lại hít một hơi khí lạnh. Hắn thật sự không rõ tại sao một nhân vật nổi tiếng như vậy lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn bị mình chọc phải.