Vô Thường

Chương 727 : Bức lên lương sơn

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Cuối đông, toàn bộ Lý Đường đều chìm trong tuyết trắng, Khúc Đình Sơn càng trắng xóa, xa hoa, toàn bộ Thiên Tú cũng bị tuyết đọng bao trùm, trong lạnh giá lộ ra một luồng sức sống bừng bừng.



Trên người Đường Phong khoác chiếc áo khoác da hổ do Lại tỷ đích thân may thành, trên tay cầm một chiếc giỏ và mấy bộ y phục mùa đông, trong giỏ đựng một số đồ ăn nóng hổi, từng bước tiến về Khúc Đình Sơn.



Đi tới trước một gian nhà mới được xây dựng gần đây bên chân núi, Đường Phong liếc mắt nhìn thấy Trang Tú Tú đang mặc quần áo mỏng manh đứng trong gió tuyết, nhưng hoa tuyết giống như lông ngỗng căn bản không thể đến gần người nàng, vì vừa đến gần đã bị một luồng khí trường vô hình thổi bay sang một bên.



Gió lạnh gào thét, mái tóc Trang Tú Tú tung bay, thở ra một làn khói mỏng mù sương.



Đường Phong đi tới làm nàng giật mình, nàng mở mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như băng sơn lộ ra một nụ cười.



- Vẫn chưa nghĩ thông suốt sao?



Đường Phong nhìn nàng lắc đầu. Hắn hy vọng khi mình đến đây, nơi này đã không còn bóng người, nhưng mỗi lần đến Trang Tú Tú đều chờ ở ngoài phòng.



Gian nhà gỗ này do chính tay Trang Tú Tú xây dựng một tháng trước, dù sao ở ngoài trời gió rét, phơi nắng phơi gió cũng không dễ chịu gì.



- Ta nói rồi, ngươi không cưới ta, ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi đây!



Trang Tú Tú vuốt mái tóc, thần sắc kiên định.



- Đừng nói những lời như vậy, ta mang chút đồ ăn cho nàng đây.



Đường Phong đi vào phòng, đặt y phục và giỏ lên trên bàn.



Trang Tú Tú bĩu môi nói:



- Lại là vị phu nhân nào của ngươi làm vậy?



- Tiểu Nhã làm, nhanh ăn đi, ăn xong rồi cút!



Đường Phong mở giỏ, lấy thức ăn bên trong ra, mặc dù hắn biết mình nói như vậy cũng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, nhưng mỗi lần đến đây Đường Phong đều phải nói một lần.



Trang Tú Tú hiển nhiên cũng tập mãi thành thói quen, căn bản không tức giận, bày biện đồ ăn ra ăn, nàng ăn rất thanh tú cũng rất nhã nhặn, nhưng quyết không lãng phí.



Hai tháng này, Đường Phong hầu như cách mấy ngày đều phải tới nơi này thăm nàng một lần. Thật ra cũng không phải hắn lo lắng nàng có thể gặp nguy hiểm gì hay không, mà muốn đến xem nàng đã đi hay chưa. Thế nhưng nghị lực và kiên trì của Trang Tú Tú hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Phong, càng làm cho người khác cảm thấy bất đắc dĩ.



Đợi nàng ăn xong, Đường Phong thu dọn các thứ, đưa y phục mang đến cho nàng, xoay người đi ra ngoài phòng.



- Không ở lại trò chuyện với ta sao?



Trang Tú Tú đứng cạnh cửa, có chút hy vọng lại có chút u oán nhìn Đường Phong nói.



- Nàng muốn nói gì?



Đường Phong quay đầu nhìn nàng.



- Ta đột nhiên muốn biết, ba vị phu nhân của ngươi là người như thế nào?



- Người tốt, các nàng đều là các cô gái tốt.


- Yên tâm, hắn không giết ta đâu.



Đường Phong lắc đầu truyền âm nói với Tiếu thúc. Vài lần chạm mặt, Âu Dương Vũ cũng không triển lộ sát khí, hắn đuổi theo mình chỉ vì tinh hồn của Linh Khiếp Nhan mà thôi.



- Nơi đây nhiều người, ta đi lên núi chờ công tử.



Âu Dương Vũ nhìn Đường Phong nói, sau đó triển khai thân pháp bay về phía Khúc Đình Sơn.



Hắn căn bản không sợ Đường Phong chạy trốn, Thiên Tú tông ở đây, bằng hữu và người thân của Đường Phong đều ở đây, làm sao hắn có thể đi được?



Đường Phong cười khổ không thôi, hôm nay bị ép lên Lương Sơn, nói như thế nào cũng phải đánh một trận với Âu Dương Vũ.



Thế nhưng với thực lực hiện tại của mình, trong lòng Đường Phong thật sự không nắm chắc.



- Phong thiếu, đón lấy!



Tần Tứ Nương đưa tay ném Viêm Nhật Kiếm tới, nếu Đường Phong không có binh khí đồng đẳng cấp, đối chiến khẳng định rất bất lợi.



Lúc này Đường Phong cũng không chối từ, trong giây phút tiếp nhận Viêm Nhật Kiếm, liền cảm giác giống như hắn đang nắm bắt nộ hỏa thiêu cháy hừng hực, trong Viêm Nhật Kiếm truyền đến chiến ý vang dội, mơ hồ có xu thế muốn đi tìm Tàng Phong kiếm.



- Nha đầu, nàng đi theo ta.



Đường Phong vẫy vẫy tay gọi Linh Khiếp Nhan đã chiếm dụng thân thể Khiếu Thiên Lang hóa thành hình người, Linh Khiếp Nhan theo lời đi về hướng Đường Phong, bàn tay Đường Phong vuốt lên đầu nàng, tinh hồn của Linh Khiếp Nhan nhất thời quay lại trong Bất Phôi Giáp, Khiếu Thiên Lang lại lộ ra nguyên hình.



Mọi người mặc dù lần đầu nhìn thấy loại tràng cảnh ly kỳ này, nhưng hiện tại căn bản không phải lúc sợ hãi, tất cả đều lo lắng khẩn trương nhìn Đường Phong.



Trong lòng bàn tay Bạch Tiểu Lại toàn là mồ hôi, nàng run rẩy chỉnh lại quần áo cho Đường Phong, nức nở nói:



- A Phong, bình an trở về.



Phi Tiểu Nhã khóc như mưa, nước mắt lưng tròng nhìn Đường Phong.



- Khóc cái gì?



Đường Phong cũng bị Cung chủ đại nhân làm cho đau xót, một loại tâm tình bi tráng tráng sĩ một đi không trở về bắt đầu dâng trào trong ***g ngực.



- Nếu chàng chết... Ta sẽ lập tức tái giá, cho ngươi bị cắm sừng!



Phi Tiểu Nhã khóc không thành tiếng.



- Cẩn thận ta đánh vào mông nàng đấy!



Đường Phong nhéo mũi nàng, khẽ đẩy cung chủ đại nhân ra.



Mạc Lưu Tô vẫn còn đang ở phòng luyện dược nên không biết chuyện, làm Đường Phong bớt đi một đối tượng phải an ủi.



- Các ngươi không cần qua đây, ta sẽ bình an trở về.



Đường Phong hít một hơi thật sâu, triển khai thân pháp lướt về phía Khúc Đình Sơn.