Vô Thường

Chương 736 : Bóng đêm vô tận

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Đột nhiên gặp phải tình huống này, đổi là ai cũng cảm thấy kinh hoàng. Đường Phong cũng không ngoại lệ, kinh hoàng trong nháy mắt lập tức ổn định lại tâm thần, phóng xuất



cảm giác ra ngoài kiểm tra tỉ mỉ một phen, nhưng để cho Đường Phong khiếp sợ vạn phần chính là, cảm giác của mình dĩ nhiên chỉ có thể phóng xuất ra bên cạnh thân thể có vài thước liền bị một cổ áp lực vô hình ngăn chặn.



Đường Phong cắn đầu lưỡi một chút, truyền đến một tia đau đớn, cuối cùng cũng để hắn tập trung lại. Thị giác, thính giác của mình bị tước đoạt, ngay cả cảm nhận cũng bị áp xúc tới tận cùng. Chỉ còn lại xúc giác. Mặc khác, còn có khứu giác, Đường Phong có thể ngửi được mùi vị trong không khí.



Đã phát sinh chuyện gì vậy? Là ảo giác sao? Không thể tưởng tượng được, trước đây Đường Phong đã từng trải qua các loại ảo giác, vô luận là dùng mỹ sắc mê hoặc lòng người hay dùng những cảnh tượng ghê tởm, quái vật khủng khiếp như ở Tru Tâm Động của Bố gia, Đường Phong cũng rất có kinh nghiệm. Nhưng tình huống hiện tại loại ảo giác này có chút không giống lúc trước.



Quá chân thực rồi, chân thực đến nỗi Đường Phong cho rằng mình thực sự bị vây ở trong một mảnh bóng tối.



Mãi đến giờ phút này Đường Phong mới hiểu được nam nhân trần truồng kia vì sao sẽ không ngừng công kích không khí! Nghĩ đến chắc chắn là gặp phải cảnh tượng giống như mình rồi, ý đồ của hắn là dùng công kích hung mãnh để xua tan vô tận hắc ám bên người, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, ngược lại còn làm cho mình bị thương.



Đường Phong vừa suy nghĩ một vòng, trước mặt đột nhiên xuất nhiện một mùi hôi thối khó chịu, ngay sau đó da mặt căng ra, giống như bị dao nhỏ cắt phải.



Đường Phong nào dám chậm trễ, thân thể vội vàng trốn sang một bên, đồng thời bắn ra mấy thanh phi đao sắc bén.



Một đạo công kích không nhìn thấy xoẹt qua mặt mình, Đường Phong chỉ cảm thấy bộ mặt mình đau đớn như bị lửa đốt, nhưng thật ra phi đao của mình lại không bắn trúng người nào. Không có mục tiêu.



Dưới tình huống này, căn bản Đường Phong không cần đoán cũng biết rằng ai công kích mình rồi, trong phạm vi mấy dặm ngoài mình ra, chỉ còn nam tử trần truồng kia mà thôi, nếu không phải hắn thì còn có thể là ai?



Nhìn không thấy, nghe không được, đối mặt với trực giác của một người vô cùng nhạy cảm biến thân từ Linh Thú thất giai hóa hình, trong lòng Đường Phong nặng như núi đè.



Đường Phong cố gắng giải thích với đối phương, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng liền chính mình đều không nghe được âm thanh, huống chi là đối phương?



Chỉ còn cách tử chiến rồi! Không phải hắn chết chính là mình vong! Trong chớp mắt Đường Phong liền làm ra quyết định.



Chỉ đơn thuần dựa vào trực giác, Đường Phong không thể sánh bằng linh thú biến hóa, nhưng may là đối phương thụ thương không nhẹ, hơn nữa bạo phát lâu như vậy, căn bản đã là nỏ mạnh hết đà, luận thắng thua bằng thực lực thực sự, Đường Phong cũng không sợ hắn.
Tuy rằng vừa rồi đánh một trận không tính quá mức nguy hiểm, nhưng mà vạn phần khổ cực, chẳng bao giờ Đường Phong giao thủ cùng người khác trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa đối phương còn là linh thú nhân, chiến đấu dựa vào trực giác và dã tính. Trong bóng tối, ngoại trừ làm cho tâm phiền ý loạn, cũng không có nhiều nguy hiểm, cho nên Đường Phong không cần phòng bị chút nào, ngông nghênh ngang nhiên điều tức nửa canh giờ, lúc này mới vững vàng đứng lên.



Bóng tối vô biên vô tận, ngoại trừ gió nhẹ man mát và mùi máu tươi ở trong không khí, Đường Phong không nhìn thất bất luận cái gì, cũng không nghe thấy bất luận thanh âm nào. Một mảnh hắc ám này rốt cuộc hình thành làm sao Đường Phong cũng không rõ ràng lắm, càng không biết làm sao đi ra ngoài. Đứng ở tại chỗ đánh giá trong chốc lát, Đường Phong dựa theo trí nhớ lúc trước đi về một hướng. Hắn nhỡ kỹ phương hướng này là đi về phía môn phái cổ xưa kia, cự ly khoảng cách chỉ xa có vài dặm, nếu như thuận lợi, chỉ cần chốc lát liền có thể đi tới đó.



Tuy rằng trong tiềm thức Đường Phong cũng biết, muốn đi ra phiến hắc ám này không đơn giản như vậy, nhưng Đường Phong vẫn nhịn không được muốn thử một lần.



Vừa đi một lát, thần sắc Đường Phong ngày càng trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn không ngừng đi lại trong bóng đêm, nhưng lại vẫn không thể nào phá tan được ***g giam này.



Một canh giờ, dựa theo cước lực của mình mà tính, mặc dù là đi chậm, ít nhất cũng đi được hai ba mươi dặm. Nhưng dù vậy, vẫn như cũ không đến chỗ môn phái cổ xưa kia, bốn phía vẫn vắng vẻ một mảng, ngoại trừ hắc ám chỉ có hắc ám.



Bỗng nhiên, Đường Phong nhẹ nhàng hít một hơi, lại thấy được một mùi máu tươi quen thuộc, ngay sau đó, dưới chân mình giống như bị một vật gì đó cản lại, thân hình Đường Phong dừng lại, trong lòng có một cảm giác bất an mạnh mẽ xông đến.



Ngồi xuống sờ sờ xem dưới chân là vật gì, Đường Phong không khỏi cười khổ một tiếng.



Từ xúc cảm ở bàn tay truyền đến, Đường Phong đã có thể xác định dưới chân là thi thể của linh thú thất giai đã cùng chiến đấu với mình ngay trước đó. Qua một canh giờ, máu đối phương đã chảy gần hết, thân thể cũng dần biến lạnh, nơi bàn tay chạm vào cũng đã bị cứng đờ.



Đã quay trở về, trong lòng Đường Phong cảm thấy đau khổ, vừa lại cảm thấy sóng cuộn biển gầm.



Nếu nói không kinh sợ là nói dối, rõ ràng mình đi thẳng về một hướng, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên bất tri bất giác lại đi một vòng lớn, trở lại vị trí cũ. Một mảnh hắc ám này giống nhưng có một công năng nào đó mà mình không biết, làm cho mình không thể phán đoán được phương hướng.



Cảm giác bị áp chế ở bên người vài thước, Đường Phong muốn kiểm tra tình huống xung quanh cũng không có khả năng. Nhưng mà loại chuyện tình kỳ quái như thế này làm Đường Phong càng nghĩ càng thấy ngớ ngẩn, rõ ràng mình ở bên ngoài nhìn thấy linh thú thất giai nhân kia điên cuồng, lại mạc danh kỳ diệu bị cuốn vào trong mảnh bóng tối này, thính giác bị cướp đoạt, cảm nhận bị áp lực, hiện tại đi vòng vo mãi cũng không thể tìm được đường ra.



Làm cách nào để ra ngoài? Mình sẽ không giống như linh thú thất giai nhân kia, bị nhốt chết ở trong bóng tối vô tận này sao, tâm thần bị dày vò bởi bị gấp bội cô tịch và khủng hoảng, cuối cùng cũng phát điên sao? Vừa nghĩ đến điều này, Đường Phong có chút phát run, hắc ám này ngay cả linh thú thất giai nhân đều có thể vây chết, huống chi mình chỉ là một Thiên giai trung phẩm thì không cần phải bàn rồi.



Nghĩ nghĩ, đột nhiên Đường Phong chấn động, thầm mắng mình ngu xuẩn, dĩ nhiên ngay cả bảo bối Bạch Đế Ấn đều quên mất.