Vô Thường
Chương 804 : Cứu người cứu cho trót
Ngày đăng: 21:46 21/04/20
- Muốn báo thù thì đừng chết.
Linh Khiếp Nhan nắm lấy lợi kiếm của nữ tử, nữ tử không nói được lời nào, cũng không dám phản kháng, ngây ngốc nhìn nàng.
- Các hạ người phương nào, dám can đảm nhúng tay vào việc của Tiểu Trọng Môn.
Một tiếng gầm truyền đến, vốn tên kêu gọi đầu hàng này trông cậy vào việc báo ra tên tông môn sẽ làm cho người đến kiêng kỵ một chút, nhưng Linh Khiếp Nhan đã nghe qua tên Tiểu Trọng Môn sao? Lời này chỉ tăng thêm sát cơ của Linh Khiếp Nhan mà thôi.
Lợi kiếm trong tay vẩy nhẹ, một đạo lưu quan lóe lên, bay thẳng đến tên kêu gọi đầu hàng kia.
Hào quang hiện lên, tên kêu gọi đầu hàng như phản xạ có điều kiện giơ vũ khí lên ngăn cản, nhưng đạo hào quang kia lại trực tiếp tiến vào thân thể hắn. Sau một khắc, thần sắc người này ngạc nhiên, từ mi tâm đến dưới háng, ngay vị trí trung tâm xuất hiện một đạo tơ máu.
PHỐC một tiếng, huyết dịch phun ra, cả thân thể người này trực tiếp tách ra, máu tươi và nội tạng rơi đầy đất, tràng diện huyết tinh bạo lực vô cùng.
Kiếm của Linh Khiếp Nhan chuyển hướng, vừa muốn ra tay với tên khác, Đường Phong đuổi tới vội vàng hét lớn:
- Chậm động thủ đã!
Năm tên còn lại thấy tên lợi hại nhất bên bọn chúng không ngăn được một kiếm liền bị chém thành hai khúc, đang kinh hồn táng đảm thì nghe câu kia, trong lòng vui vẻ, còn tưởng có cứu binh, vội vàng quay đầu nhìn về hướng của Đường Phong.
Đường Phong lại nói một câu làm cho họ tuyệt vọng.
- Để đó cho ta giết!
Trên tay Đường Phong ngưng tụ một thanh trường kiếm, đằng đằng sát khí đánh về phía một tên gần nhất, Trang Tú Tú cũng không cam chịu yếu thế, chọn một tên làm đối thủ của mình.
- Không trách bọn họ.
Đường Phong lắc đầu.
- Vừa rồi nghe bọn họ chiến đấu có nói chuyện, hình như hai phu thê này biết một nơi nào đó, Tiểu Trọng Môn ngấp nghé nơi này nên mới ra tay với bọn họ. Đổi lại là ta, cũng sẽ cảnh giác như họ, bọn họ không biết chúng ta có phải là người Tiểu Trọng Môn phái tới hay không.
- Nếu là thế thì chúng ta cũng không cần giết chết những người kia.
Trong nội tâm Trang Tú Tú có chút ủy khuất, nàng cũng không cần đối phương báo đáp, chỉ là đối phương cảnh giác như vậy làm cho lòng nàng cảm thấy không được thoải mái.
- Điều này cũng không chứng minh được cái gì.
Đường Phong cười một tiếng.
- Thiên ca!
Lúc ba người đang nói chuyện, người nam nhân kia đang đi bỗng nhiên té xuống đất, nữ nhân kia thất kinh hô một tiếng, muốn nâng phu quân của mình lên, nhưng bản thân nàng cũng bị thương không nhẹ, chống đỡ đến bây giờ đã là cực hạn, còn dư nửa phần khí lực nào sao?
Cố gắng mấy lần đều không được, ngược lại gấp quá hỏa công tâm, cả người mềm nhũn ngã xuống đất bò tới bên người phu quân bất động.
Cứu người cứu cho chót, tiễn Phật tiễn tới tây phương!
Đường Phong nháy mắt ra dấu với nhị nữ, đi về phía hai phu thê bọn họ.