Vô Thường

Chương 809 : Diệt môn!

Ngày đăng: 21:46 21/04/20


Thời gian trôi qua, hai tên thái thượng trưởng lão Tiểu Trọng Môn đổ mồ hôi, ánh mắt vốn khí định thần nhàn đã trở nên ngưng trọng, thỉnh thoảng còn lóe lên một tia khủng hoảng.



Bọn họ nhớ tới một truyền thuyết, khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định, dung mạo có thể phản lão hoàn đồng, trở về thời tuổi trẻ, tuổi thọ cũng gia tăng rất lớn.



Chẳng lẽ nữ tử khoảng hai mươi tuổi tóc bạc này chính là cao nhân trong truyền thuyết hay sao? Nếu không phải, thì không có cách giải thích hợp lý nào có thể lý giải việc nàng có niên kỷ nhỏ như thế mà có công lực thâm hậu như vậy ?



Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên trán của hai người tuôn ra nhiều hơn, không qua bao lâu quần áo trên người của họ đã ướt sũng.



Gian nan liếc nhau, trong nội tâm của hai người đã khẳng định suy đoán của mình.



Một người đứng bên trái ngữ khí cung kính mở miệng nói:



- Vị tiền bối này...



Câu này vừa ra khỏi miệng, đôi mắt phượng vốn không hề bận tâm của Linh Khiếp Nhan bỗng híp lại, ngữ khí tràn đầy sát cơ, hàm răng cắn chặt nói:



- Ngươi gọi ai tiền bối?



- Tiền bối bớt giận...



Người nọ còn không biết tại sao Linh Khiếp Nhan lại tức giận, vội vàng nói thêm một câu, thời điểm đang muốn giải thích, khí thế như trời đất sụp đổ từ trên người Linh Khiếp Nhan tản ra, dễ dàng hủy diệt uy áp trên người hai tên thái thượng trưởng lão toát ra, nhanh như tia chớp! Tất cả uy áp đều biến mất.



Sắc mặt hai người đại biến, không biết vì sao mà nữ tử tóc bạc này đột nhiên lại trở mặt, biểu hiện này không giống như suy nghĩ của họ, chỉ có thể vận công lực toàn thân, liên thủ hóa giải.



Cơ hồ phải đem hết toàn lực, hai tên thái thượng trưởng lão của Tiểu Trọng Môn mới có thể hóa giải được khí thế hung mãnh của Linh Khiếp Nhan, linh khí trong phạm vi trăm trượng rất cuồng bạo, đám đệ tử Tiểu Trọng Môn đứng bên cạnh người ngã ngựa đổ, vô số người ngã xuống đất, hộ thân cương khí bị chấn thành bột mịn, thần sắc uể oải.



Vừa ngăn cản được khí thế hung mãnh của Linh Khiếp Nhan, hai lão gia hỏa còn chưa đứng vững gót chân, liền cảm thấy thấy hoa mắt, Linh Khiếp Nhan đầu tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt họ, bàn tay mềm mại không xương trắng nõn chém ra, một đạo chưởng phong đánh về phía lão già vừa mở miệng.



"Bá" một tiếng, tên thái thượng trưởng lão của Tiểu Trọng Môn bị tát như con quay, lăng không trở mình vài cái, mới đứng vững thân hình, thất tha thất thểu té xuống.



Tất cả mọi người sửng sốt, đệ tử Tiểu Trọng Môn chết lặng một lát, cảm xúc hiện giờ như núi lửa bộc phát, nhìn chằm chằm vào Linh Khiếp Nhan, hận không thể ăn tươi nuốt sống Linh Khiếp Nhan, tràng diện giương cung bạt kiếm.



Cũng khó trách, thái thượng trưởng lão ở trước mặt vô số người bị mất mặt như thế, đổi lại là ai cũng khó có thể tiếp nhận, ngày bình thường hai tên thái thượng trưởng lão này là người tất cả đệ tử Tiểu Trọng Môn sùng kính.
Thực lực Thiên giai thượng phẩm của phu thê Sở Hoài Thiên không phải để làm kiểng, có Linh Khiếp Nhan ở một bên lược trận, bọn chỉ chuyên tâm đối phó với lão già này, quen thuộc thủ đoạn công kích của hắn, lại được tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, rốt cuộc hai phu thê liên thủ đã giết được lão già sắc mặt hồng nhuận này tại chỗ.



- Môn chủ chết!



Không biết là tên đệ tử Tiểu Trọng Môn nào hô lên một tiếng, ngay sau đó có vô số người thấy cảnh này, sau đó có một chuyện làm người khác nghẹn họng trân trối xảy ra.



Những tên đệ tử Tiểu Trọng Môn đang do dự kia lập tức quay người chạy thục mạng, tông môn Tiểu Trọng Môn lập tức trống vắng. Có người dẫn đầu tự nhiên có người đi theo, không ai nguyện ý chết cả.



- Toàn bộ trở lại cho lão phu!



Một tên thái thượng trưởng lão đang chiến đấu với Linh Khiếp Nhan khi nhìn thấy cảnh này, lửa giận công tâm, rống to một câu:



- Đây là tông môn của các ngươi, các ngươi sợ chết như thế, sao xứng là đệ tử Tiểu Trọng Môn ta!



Không ai để ý tới hắn, tất cả mọi người đều nhìn ra, hiện tại lưu lại chẳng khác nào tìm chết.



Không qua bao lâu, cả Tiểu Trọng Môn chỉ còn lại hai tên thái thượng trưởng lão, tất cả đệ tử đều bỏ chạy.



- Hủy cơ nghiệp trăm năm của tông môn ta, ta muốn các ngươi chết!



Một tên thái thượng trưởng lão sùi bọt mép, hiển nhiên đã động chân hỏa, nhìn Linh Khiếp Nhan hung dữ nói.



Lời chưa nói hết, Linh Khiếp Nhan đã thu kiếm thế lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người.



Sắc mặt hai tên thái thượng trưởng lão Tiểu Trọng Môn đại biến, giờ khắc này bọn họ mới nhìn ra, nguyên lai từ khi chiến đấu tới giờ, nữ tử tóc bạc này vẫn chưa xuất ra thực lực chân thực của mình, nếu không sớm đã giải quyết xong trận đấu này rồi.



Linh Khiếp Nhan xác thực chưa xuất toàn lực, bởi vì nàng không muốn hai tên gia hỏa này chết quá nhanh. Bọn người Đường Phong đang chiến đấu, cần rèn luyện lực lượng hồn phách, hai phu thê Sở Hoài Thiên cần tự tay giết tên môn chủ Tiểu Trọng Môn báo thù, nếu hai tên thái thượng trưởng lão chết sớm như thế, trận chiến lần này sẽ kết thúc rất nhanh.



Tiểu Trọng Môn rốt cuộc đã trêu chọc cái gì mà gặp chuyện như vậy? Sắc mặt hai tên thái thượng trưởng lão như màu đất, sau một khắc liền bị kiếm mang thôn phệ thân ảnh.



Kiếm quang lưu chuyển, đến khi Linh Khiếp Nhan thu hồi kiếm thế, hai tên gia hỏa kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không cách nào nhúc nhích. Hai mắt trống rỗng, từ bên ngoài không nhìn ra bất cứ thương thế nào, nhưng khí tức đã mất hết.