Vô Thường
Chương 820 : Có bản lĩnh đến tìm lão ngưu ta
Ngày đăng: 21:46 21/04/20
Đây vốn là địa bàn Đại Tuyết Cung, trước đó vài ngày đệ tử bị giết chết, đương nhiên Đại Tuyết Cung không có khả năng xem chuyện này như chưa từng phát sinh, khi nhìn thấy hành tung của bốn người này, liền trở về thông báo, mới gọi đến nhiều người giúp đỡ như hiện giờ, muốn đòi công đạo cho những người đã chết.
Nếu đệ tử Thiên Tú chết vô căn cứ, Đường Phong cũng sẽ đi tìm công đạo, có thể nói lần này Đại Tuyết Cung làm không sai. Sai chính là bọn họ không biết thực lực của bốn người này kinh khủng cỡ nào!
Bốn Linh giai, chỉ cần một người trong đó là Đại Tuyết Cung đã không thể ngăn cản.
Hiện tại Đại Tuyết Cung, trừ Tiểu Nhã là Linh giai cao thủ ra, những người khác lợi hại nhất chỉ đạt tới Thiên giai thượng phẩm mà thôi.
Cả trăm đệ tử Đại Tuyết Cung này, chẳng đủ nhét kẻ răng của người ta!
Phải nhắc nhở bọn họ mới được, bằng không lát nữa đánh nhau, một trăm người này không một ai có thể trở về. Đường Phong có không ít người quen ở Đại Tuyết Cung, cẩn thận tìm kiếm, hai mắt tỏa sáng, hắn phát hiện Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ trong đám người này.
Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ là lâu chủ Phi Tuyết Lâu của Đại Tuyết Cung, thực lực từ lâu đã đạt đến Thiên giai thượng phẩm.
- Hoa lâu chủ, đã lâu không gặp.
Đường Phong lén lút truyền âm.
Thân thể mềm mại của Hoa Bất Ngữ run lên, nhẹ giọng chất vấn:
- Ai!
- Hắc hắc, Đường Phong.
Đường Phong cũng không giấu diếm thân phận, báo ra tên mình.
- Tại sao ngươi lại tới đây?
- Đúng lúc đi ngang qua đây!
- Ngươi đang ở đâu?
Hoa Bất Ngữ vừa hỏi thăm vừa tìm kiếm khắp nơi.
- Ngươi tìm không thấy đâu, không nói chuyện này, trước hết cho người của ngươi lui xuống đi, bốn người kia các ngươi không thể đối phó.
Đường Phong lại truyền âm nói.
Hoa Bất Ngữ cười thảm một tiếng:
- Ngươi cho rằng ta không nhìn ra được tất cả bọn họ đều là Linh giai cao thủ sao?
- Ách...
- Chính là vì nhìn ra, cho nên không lui.
Trong giọng nói Hoa Bất Ngữ tràn đầy bất đắc dĩ, bản thân nàng là Thiên giai thượng phẩm, cho nên nhãn lực không tầm thường, Đại Tuyết Cung biết rõ đối mặt bốn vị Linh giai này không hề phần thắng, nhưng hôm nay đâm lao phải theo lao, vạn nhất hơi có dị động dẫn phát sát cơ của bốn người kia, cho nên không thể lui, hình thành cục diện giằng co như bây giờ.
- Vậy ngươi có tính toán gì không?
Đường Phong hỏi.
Đối phương lãnh ngạo trả lời:
- Thú là thú, dù có hóa thành nhân hình, chỉ là hình thức, vẫn là linh thú. Chẳng lẽ các hạ chưa từng nghe nói linh thú dã tính khó thuần sao? Mặc kệ hắn hành tẩu ở ngoài, cuối cùng sẽ có một ngày làm loạn trăm họ lầm than.
- Bằng hữu vì thiên hạ mà lo lắng, tại hạ bội phục.
Đường Phong nói một tiếng, đối phương lại không nghe được, vẻ mặt rất chính nghĩa, khách khí nói:
- Không dám nhận.
- Ta có thể lý giải hay không, các ngươi làm việc này hoàn toàn là vì muốn khỏa Thất giai nội đan, cho nên mới muốn giết hắn.
Đường Phong trả lời rất sắc bén.
Sắc mặt đối phương khẽ biến, thoải mái gật đầu:
- Cũng không phủ nhận chuyện này, nhưng nguyên nhân lớn nhất bởi vì hắn là linh thú!
- Ta hiểu.
Một lời này của Đường Phong lửa giận và nhẫn nại đã tới cực hạn, đối phương mở miệng là tràn đầy đạo lý lớn cùng chính nghĩa, nhưng tất cả chỉ là ngụy biện! Lôi Tẩu là linh thú
đáng chết sao? Đại Tuyết Cung hiện giờ một lòng hướng thiện cũng nên diệt sao?
Nói cho cùng, cách làm của những người này chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng của mình, diệt Lôi Tẩu lấy nội đan, diệt Đại Tuyết Cung, là vì thỏa mãn tinh thần hư vinh trượng nghĩa của mình.
Loại người này nếu tiếp tục sống, không biết sẽ giết lầm bao nhiêu người vô tội đây.
Vừa dứt lời, Đường Phong chậm rãi rút trường kiếm ra, sát khí đằng đằng, âm thanh lạnh lùng nhìn đối phương nói:
- Tuy Lôi Tẩu là linh thú hóa thân, nhưng hiểu thiện ác, các ngươi tuy là nhân loại, nhưng lại chẳng phân biệt thiện ác, còn không bằng cả linh thú, làm gì có tư cách nói thay trời hành đạo?
Đối phương biến sắc, không nghĩ tới đối phương một khắc trước còn nói hay nói tốt, sau một khắc người này lại trở mặt. Tuy hắn e ngại Đường Phong chính là Linh giai cao thủ, nhưng hắn cũng không sợ hãi,lạnh lùng nói:
- Các hạ đã chấp mê bất ngộ như vậy, quyết tâm nhúng tay vào việc này phải không?
- Đúng vậy!
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
- Nguyên lai là cá mè một lứa!
Đối phương lập tức hiểu ra.
- Thiện ác chi phân, Thiên Đạo hảo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn lên, ông trời có mắt! Các hạ làm như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?
- Ta chỉ nhìn thấy các ngươi là đám người ỷ mạnh hiếp yếu, có báo ứng cũng sẽ báo ứng trên đầu các ngươi!
Đường Phong không muốn nói nhảm với người này nữa, kiếm quang trong tay lóe lên, vạch phá hư không cách đó mấy trượng, cắt đến trước mặt đối phương, trong kiếm quang xen lẫn màu xanh biếc của độc khí, làm cho người ta khó lòng phòng bị.