Vô Thường
Chương 838 : Tìm kiếm linh mạch
Ngày đăng: 21:46 21/04/20
Nhưng bây giờ nhìn lại, quả trứng màu đen không chịu ảnh hưởng chút nào, dưới cảm ứng của thần thức, sinh mệnh lực yếu ớt của quả trứng màu đen vẫn tồn tại như trước.
Phát sinh việc kỳ quái này, hoặc là nói quả trứng màu đen này không thể ấp ra linh thú, cho nên đặt vào trong Mị Ảnh không gian nó không ảnh hưởng gì?
Nghiên cứu một ngày, cây khô và quả trứng màu đen làm Đường Phong không thể giải thích nổi, hắn không để ý chuyện này nữa, hắn đi về phía trước, nhưng hiện tại Đường Phong cũng không biết mình đang ở vị trí nào.
Trước đây sau khi đại chiến với Hung Ngạc, bị nó kéo đến đây, cho nên không biết nam bắc gì, hiện tại Đường Phong muốn trở lại Hôi Y Bảo để xem tình huống Bạch Đế thành bên kia như thế nào, nhưng hắn phải tìm ra đường về mới được.
Buông thần thức ra dò xét cả nửa ngày, hắn cũng tìm ra vị trí của Hung Ngạc đầm lầy, nó cảm nhận được thần thức của Đường Phong, ngoan ngoãn xuất hiện ở trước mặt, cái miệng to lớn dính máu cười toe toét với Đường Phong, rung đùi đắc ý một hồi.
Hung Ngạc đầm lầy trải qua vài ngày chữa thương, xem ra khôi phục không ít, thứ này rất nhức đầu, sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, dù Độc Ảnh kiếm hút không ít máu huyết của nó, nhưng cũng không gây ra ảnh hưởng chút nào.
- Ngươi mang ta đi đến địa phương có người, hiểu ý ta không?
Đường Phong khoa tay múa chân với nó một hồi, hao tổn nước miếng, Hung Ngạc đầm lầy vẫn rung đùi đắc ý không thôi.
Ta kháo! Đường Phong phiền muộn, tuy Hung Ngạc đầm lầy nghe hiểu lời nói của mình, nhưng xem ra nó chưa từng đi qua Hôi Y Bảo, cho nên không biết địa phương có người ở nơi nào.
- Mang ta đi đến địa phương mấy ngày trước ta gặp được ngươi!
Đường Phong đổi cách nói, điều này thì Hung Ngạc hiểu, cúi thấp đầu ý bảo Đường Phong nhảy lên.
Đứng trên lưng Hung Ngạc đầm lầy, nhìn thân thể to lớn của nó đi trên đầm lầy như đi trên đất bằng, nhanh như tia chớp, điều này làm Đường Phong có ý nghĩ nên thu một tọa kỵ để chơi đùa một chút. Tuy thực lực của mình hiện giờ không thấp, cước lực cũng rất nhanh, nhưng nếu có một con tọa kỵ, lúc đó cũng đỡ mệt nhọc một chút.
Linh thú tu luyện đến trình độ nhất định, sẽ có được thần trí của mình, đến khi muốn đi đâu chỉ cần nói với nó, nó sẽ tự động mang theo mình đi, không cần mình quan tâm, cũng miễn phát sinh những chuyện đi sai phương hướng đến Ô Long Bảo lần trước.
Nhưng muốn tìm một tọa kỵ tốt cũng có chút khó khăn, linh thú đẳng cấp thấp Đường Phong không để vào mắt, hắn muốn hàng phục linh thú đẳng cấp cao. Khiếu Thiên Lang vốn là một tọa kỵ không tệ, nhưng sau khi hóa hình thì không thể cưỡi nó được.
Nguyên nhân rất đơn giản vì linh khí nơi đây rất nồng đậm, nồng đậm hơn nơi khác gấp mấy lần, hơn nữa càng đi về phía trước, linh khí có dấu hiệu càng nồng đậm hơn nữa.
Có thể sinh ra loại dấu hiệu này, trừ khi ở phụ cận linh mạch ra, Đường Phong không còn cách giải thích nào khác. Nghĩ tới sau khi tìm được linh mạch có đủ loại chỗ tốt, Đường Phong nhiệt tình mười phần, hận không thể lập tức đem nó móc ra, sau đó tuyên bố sỡ hữu của mình, làm cho người khác không thể nhúng chàm.
Cảnh sắc trước mắt biến đổi, bước chân Đường Phong chậm dần, hắn phát hiện trước mặt mình lại là một phiến sa mạc.
Cát vàng óng ánh, ánh lên sắc vàng, nhiều hạt cát đang phiêu đãng trong không khí, phát ra ánh sáng quỷ dị, hạt cát trên mặt đất thỉnh thoảng phát ra ánh sáng chói mắt, người không biết vừa nhìn thấy còn tưởng nơi đây tràn đầy cát vàng.
Đây là nơi linh mạch ẩn giấu sao? Đường Phong đưa mắt nhìn quanh, thấy phiến sa mạc này không thấy điểm tận cùng, không biết chiếm cứ diện tích bao nhiêu. Hít sâu một hơi, Đường Phong đạp lên cát vàng, cất bước đi về phía trước.
Đi trong sa mạc nửa ngày, khắp nơi đều là kim quang chói mắt, thân Đường Phong ở trong đó, so với hoàn cảnh chung quanh, chỉ là chấm đen nhỏ mà thôi, kim mang chói sáng làm cho người ta đầu váng mắt hoa, không thể nhìn rõ nam bắc, trên cát vàng thỉnh thoảng xuất hiện một hai con vật có bộ dáng như thằn lằn, cảnh giác nhìn chăm chú lên Đường Phong, sau đó lại chui vào cát biến mất không thấy.
Đến cùng đây là đâu? Tuy đã xác định đã đến gần linh mạch, nhưng khi nhìn quanh, Đường Phong không thấy thứ gì khác cả, ngược lại linh mạch ẩn dấu dưới mặt đất có khả năng rất lớn.
Dù linh mạch ở dưới mặt đất, Đường Phong cũng không biết xuống dưới thế nào.
Đang lúc hắn lo lắng, bỗng Đường Phong cảm giác hai chân chìm xuống, cơ hồ là phản xạ có điều kiện Đường Phong muốn nhảy ra, nhưng khi dùng sức, hắn cảm giác hắn chìm xuống càng nhanh, cát vàng óng ánh đã bao phủ tới đầu gối.
Nhướng mày, Đường Phong cũng không vội vã nhảy ra, mà tùy ý để thân mình chìm xuống dưới.
Cát chảy, đối với người bình thường hay đối với người tu luyện thì đây là một điều khủng bố, nhưng Đường Phong không có bất kỳ sợ hãi nào, dù hắn lâm vào cát chảy, hắn cũng có biện pháp thoát ra ngoài.
Hơn nữa, đây là phương pháp tốt nhất để tiến vào mặt đất.
Trước khi cát chảy chưa làm đỉnh đầu của mình chìm xuống, Đường Phong đã bế khí, tùy ý để cát chảy làm thân thể của hắn chìm xuống.