Vô Thường

Chương 842 : Tìm linh thạch cho ta

Ngày đăng: 21:46 21/04/20


Thời điểm Đường Phong giải quyết những sinh vật trong bích họa trong thông đạo, ba bộ dược thi cũng giết được khá nhiều, bọn chúng vẫn xếp thành một hàng, ngăn ở lối vào của thông đạo, không cho vô số sinh vật trong bích họa ở bên ngoài tràn một loạt vào trong thông đạo, mỗi lần tiếp cận chỉ là một số ít mà thôi.



Dược thi cũng có thực lực Linh giai hạ phẩm, lại không biết đau đớn, không sợ đau nhức, đối phó với sinh vật trong bích họa quả thật quá dễ dàng.



Nếu tình huống vẫn tiếp tục như vậy, Đường Phong hoàn toàn không cần ra tay, ba bộ dược thi cũng có thể tiêu diệt toàn bộ mấy ngàn sinh vật trong bích họa. Nhưng tình hình thực tế lại không phải như vậy, còn rất nhiều linh thú phi hành đang ở trên đầu của ba cổ dược thi, cho nên ba bộ dược thi lúc này phải tả xung hữu đột, phía trước lại có vô số tên mặc khôi giáp đang vây quanh, phía sau và trên đỉnh đầu có vô số linh thú phi hành, trong thời gian ngắn ngửi trên người của ba cổ dược thi xuất hiện rất nhiều vết thương, nếu là người thì bọn chúng sớm đã chết, nhưng chúng là sinh vật không có tính mạng, cho nên vẫn có thể chèo chống đến tận bây giờ.



Thời điểm Đường Phong cầm đoạn cây khô màu đen xuất hiện phía sau dược thi, những phi hành linh thú kia vẫn đang công kích dược thi, hoàn toàn không để ý đến đoạn cây khô màu đen đang quét về phía chúng.



Oanh một tiếng, một con phi hành linh thú bị cây khô quét trúng, lập tức biến thành cát chảy, rơi vãi xuống mặt đất.



- Thoải mái!



Đường Phong đại hỉ, xem ra chọn đoạn cây khô này làm mộc côn, đúng là lựa chọn không tệ. Vừa rồi hắn không sử dụng bao nhiêu cương khí, cũng không tốn bao nhiêu khí lực, nhưng chỉ dựa vào bản thân mộc côn, sức nặng của nó cũng đã hơn ngàn cân, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai quét trúng sinh vật trong bích họa, chỉ dựa vào lực đạo cũng đủ để hủy diệt chúng.



Lại quét một côn qua, đánh vào đầu của một con phi hành linh thú, làm đầu của nó bạo liệt ra, nếu nó là sinh vật sống, trên mặt đất lúc này sẽ dính đầy huyết tinh.



Đường Phong không đi tìm những sinh vật hình người mặc khôi giáp kia, hắn chỉ thanh lý những con phi hành linh thú ở phía sau của ba cổ dược thi, bản thân hắn cũng bay lên không trung, nhìn chằm chằm vào những con phi hành linh thú đang bay tới bay lui để hạ độc thủ.



Không một con phi hành linh thú nào có khả năng ngăn cản uy lực của một côn, mỗi một côn quét qua, đều có một con linh thú mất mạng. Đối phó những sinh vật không có tính mạng này, chỉ có thể dựa vào man lực để hủy diệt chúng, cho nên dùng vũ khí nặng như thế này còn tốt hơn sử dụng kiếm. Kiếm đánh nhẹ nhàng, khi Đường Phong sử dụng kiếm đánh chết những sinh vật trong bích họa, phải hao phí rất nhiều khí lực.



Lại một con phi hành linh thú bị tiêu diệt,thân thể Đường Phong ở trên không trung, phóng nhãn nhìn xuống, trong lòng hắn than thở. Sau khi mình xúc động trận pháp, những sinh vật trong bích họa trên vách tường của các thông đạo đều sống lại, làm cho đại sảnh vốn trống trải, lúc này lại chật ních sinh vật trong bích họa, rất đông, đưa mắt nhìn không thấy cuối cùng, trên mặt đất cũng thế, trên bầu trời cũng thế, vô số linh thú phi hành đang bay lượn, nếu bị chúng vây quanh sẽ rất khó thoát ra.



Đường Phong không dám gây ra động tĩnh quá lớn, cầm theo mộc côn, lặng lẽ đánh lén, nếu gặp phải phi hành linh thú lạc đàn, trực tiếp đánh chết, nếu có hai ba con tụ tập cùng một chỗ, Đường Phong cũng không sợ. Chỉ sợ có hai ba mươi con tạo thành một đàn, Đường Phong nhìn thấy chúng sẽ tránh xa, tìm kiếm cơ hội thích hợp sẽ hạ thủ.



Cơ hồ mỗi một khắc, đều có phi hành linh thú bị Đường Phong đánh chết, hóa thành cát chảy rơi xuống đất, Đường Phong chuyển động quanh đại sảnh một vòng, tiêu diệt ít nhất hơn trăm phi hành linh thú, giết đến tình trạng sức cùng lực kiệt.
Trợn mắt xem xét, phát hiện ba cổ dược thi đang đứng trước mặt mình không nhúc nhích, bộ quần áo đen trên người chúng đều bị tổn hại, lộ ra thân thể khô héo bên trong, trên người của mỗi cổ dược thi đều có bụi đất, xem ra có vẻ phong trần mệt mỏi.



- Ân, đã giết hết rồi sao?



Đường Phong vội vàng đứng lên, nhìn lướt qua tình huống trước mặt ba cổ dược thi, nhìn thấy một cồn cát xếp thành một tòa núi nhỏ, không thấy bóng dáng của bất kỳ sinh vật trong bích họa nào.



- Ha ha, Cuối cùng cũng giết hết.



Đường Phong vui cười, hơn mười lối đi đều có sinh vật trong bích họa. Số lượng ít nhất cũng năm sáu ngàn, bản thân mình giết nhiều lắm cũng chỉ một ngàn năm trăm mà thôi, số lượng còn lại đều do ba cổ dược thi tiêu diệt.



- Làm tốt lắm!



Đường Phong mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai một cổ dược thi, làm thân thể của nó trùn xuống, sau đó hắn hạ mệnh lệnh:



- Đi, tìm linh thạch cho ta!



Ba cổ dược thi tuân lệnh, thân thể lao đi, giống như đạn bắn lao vào đống cát cực lớn trước mặt, không ngừng đào bới, không mất bao lâu, trong lồng ngực mỗi dược thi đều ôm một đống lớn linh thạch, đi tới trước mặt Đường Phong bỏ xuống, sau đó lại tiếp tục đào bới.



Mỗi một con sinh vật trong bích họa đều có một khối linh thạch, Đường Phong và ba cổ dược thi liên thủ, đánh chết mấy ngàn sinh vật, đều này có nghĩa là có đến mấy ngàn khối linh thạch rơi ra.



Đây là số lượng kinh người, bất luận là ai có nhiều linh thạch đến vậy, chỉ sợ đều cười đến mức không ngậm miệng được.



Tuy Đường Phong tận lực áp chế vui sướng trong lòng, nhưng miệng lại há đến tận mang tai. Đem linh thạch trước mặt thu vào trong Mị Ảnh không gian, thuận tiện xem xét một phen, Đường Phong phát hiện những linh thạch này cấp bậc cũng không cao, đại đa số là linh thạch cấp thấp mà thôi, ngẫu nhiên chỉ có một hai khối linh thạch trung cấp xen lẫn trong đó, nhưng số lượng rất ít ỏi.