Vô Thường
Chương 844 : Long đan!
Ngày đăng: 21:46 21/04/20
Một hồi gió núi gào thét, âm thanh từ trong bức họa truyền tới, nhìn về phía tiếng vang phát ra, Đường Phong nhìn thấy một nơi cách ao nước không xa có một khu rừng trúc đang du động trong gió.
Mình đang nằm mơ sao, hay là do mệt nhọc quá độ? Đường Phong không hiểu nổi.
Ngẩng đầu nhìn lên, bức cổ họa dài vài chục trượng này, tất cả các cảnh vật bên trong nó đều giống như tồn tại chân thật.
Đường Phong chau mày, chậm rãi vươn tay, sờ sờ ao nước dưới góc trái của cổ họa, tuy chạm vào ao nước có cảm giác lạnh buốt,nhưng không có bất cứ chuyện gì bất thường, nhưng khi sờ vào phía dưới, những con cá chép trong ao nước du động nhanh hơn, giống như bị một cái gì đó làm kinh hãi.
Kỳ quái, bức cổ họa này có tác dụng gì? Đường Phong nghĩ mãi cũng không rõ. Thứ này xem ra là do các tông môn cổ xưa lưu lại, nhưng Đường Phong nghĩ mãi không không ra vì sao họ lại đem bức họa này để ở đây có dụng ý gì.
- Đạo chích phương nào, dám đụng đến cá của ta?
Một tiếng gầm lên từ trong mặt nước truyền tới, phát ra âm thanh điếc tay, Đường Phong quả thực bị đã giật mình.
Linh mạch nằm sâu trong lòng đất, Đường Phong không nghĩ có người tồn tại, nhưng khi nghe được âm thanh này, Đường Phong vội vàng vận chuyển cương khí toàn thân, thả thần thức ra, cảnh giác nhìn chung quanh.
Nhưng làm cho Đường Phong kỳ quái, trong cảm ứng của hắn không có khí tức người sống. Ngược lại từ bức họa trước mặt, lại phát ra tiếng gào rít.
Đường Phong nheo mắt lại, nhìn nơi phát ra âm thanh, nhìn về phía cổ họa, chỉ thấy từ chân trời xa xôi, xuất hiện một chấm đen trước mặt.
Chấm đen này trước kia không có tồn tại, dù Đường Phong không có cẩn thận nghiên cứu cổ họa này, nhưng hắn có trí nhớ kinh người, thời điểm vừa đảo qua, hắn không phát hiện điểm đen này.
Sau khi điểm đen xuất hiện, thời gian có biến đổi lớn, loại cảm giác này rất ly kỳ, giống như có thứ gì đó từ đằng xa đang chạy đến phía mình. Nhưng ở trước mặt, chỉ có bức cổ họa này mà thôi.
Tốc độ điểm đen cực nhanh, không mất bao lâu đã nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi nhìn rõ chân diện mục của điểm đen, cái cầm của Đường Phong thiếu chút chạm mặt đất.
Điểm đen này lại là một đầu Rồng a! Cái đầu sáng lóng lánh, giống như một con Bạch Ngọc Long do ngọc thạch điêu khắc mà thành! Giương nanh múa vuốt, khí vũ hiên ngang, uy chấn thiên địa.
Mặc dù nó chỉ xuất hiện ở trong bức họa, nhưng uy áp phô thiên cái địa từ người nó phát ra cũng làm lông tóc toàn thân Đường Phong dựng đứng. Đôi mắt của đầu Long kia quan sát Đường Phong, giống như hùng ưng quan sát đại địa, dưới sự quan sát của nó, Đường Phong chỉ là một con sâu cái kiến nhỏ bé.
Từ khi lực lượng hồn phách được rèn luyện, dù Đường Phong đối mặt với Linh giai thượng phẩm, cũng chưa từng xuất hiện cảm giác bất an này, nhưng bây giờ, chỉ là một con Bạch Ngọc Long trong bức họa,lại làm cho hắn cảm thấy áp lực dữ dội.
Hít sâu một hơi, Đường Phong ổn định tâm thần.
Bạch Ngọc Long bay đến trước mặt Đường Phong liền không làm động tác gì, lẳng lặng phiêu phù trong không trung, nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
- Xin hỏi, vừa rồi là ngươi mới nói chuyện với ta?
Đường Phong rất khách khí hỏi một câu, tuy không bị uy áp của nó ảnh hưởng, dù con linh thú trước mặt là thượng cổ linh thú, linh thú cấp bậc thượng cổ linh thú, không phải linh thú như Khiếu Thiên Lang và Lôi Tẩu có thể sánh bằng. Khách khí với nó là việc đương nhiên, Đường Phong chưa gặp được thượng cổ linh thú bao giờ, cho nên không biết đầu Long này có thể nói được tiếng người hay không.
- Cuồng đồ to gan, nói chuyện với lão phu mà không dùng tôn xưng, còn dám động đến cá chép của lão phu, tội đang muốn chết!
Thứ này vừa xuất hiện, ánh mắt của Đường Phong bị hấp dẫn, bời vì thứ này thật sự không tầm thường, toàn thân tản ra thất thải lưu quang, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.
Đây là một khỏa Long đan, nếu ngươi có thể thừa nhận được năng lượng Long đan bạo phát ra, sau khi phục dụng nó, nó sẽ đề thăng cảnh giới của ngươi lên Linh giai! Đây là một trong những bảo bối đắc ý nhất của lão phu!
Ặc! Rất tốt a! Cho dù Đường Phong lo lắng về đầu Bạch Ngọc Long này, nhưng lúc này cũng động tâm. Một khỏa Long đan, sau khi phục dụng liền tấn chức Linh giai, thứ đồ chơi này có công hiệu tốt hơn Tinh Thần Thiên Nguyên Đan rất nhiều, cả hai không cùng cấp bậc.
Kìm lòng không được, Đường Phong duỗi tay ra.
Nhưng thời điểm bàn tay đưa tới được một nửa, Đường Phong vội vàng rút tay trở về.
- Chẳng lẽ một quả Long đan không làm ngươi thỏa mãn? Tiểu gia hỏa, làm người không nên quá tham lam, người quá tham nhất định không có kết cục tốt.
Âm thanh Bạch Ngọc Long rất không cao hứng.
Đường Phong nghiêm trang lắc đầu:
- Tiền bối hiểu lầm, vãn bối cảm thấy vô công bất thụ lộc, trận pháp kia là do tiểu bối không cẩn thận nên xúc động nó, không phải vì muốn cứu tiền bối mà làm thế, cho nên những thứ đồ vật này, tiền bối nên thủ trở về.
Câu nói sau cùng, Đường Phong nói ra cũng cảm thấy có chút tiếc hận. Long đan, hắn hoàn toàn động tâm, nhưng lúc thò tay tới lấy. Nhưng khi nghe được lời nói lúc nãy của nó, giống như nó còn có thứ còn quý trọng hơn Long đan rất nhiều.
Hiện tại nó đang tri ân đồ báo, mình càng cường ngạng càng có chỗ tốt, nếu mình cự tuyệt Long đan, nó sẽ cho mình thứ gì? Đường Phong rất ngạc nhiên, cũng rất chờ mong.
Sau khi cự tuyệt, trong nội tâm Đường Phong cũng cảm thấy bất an, vạn nhất con Bạch Ngọc Long thấy mình từ chối như thế, một khi nó mất hứng thì một sợi lông nó cũng không cho mình, đó chẳng phải là lỗ lớn sao?
Lén lút dò xét thần sắc Bạch Ngọc Long, thấy đối phương vẫn khí định thần nhàn, không có biến hóa gì, hai mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Đường Phong, qua thật lâu, Bạch Ngọc Long mới cười ha hả một tiếng:
- Ta ngược lại nhìn thấy tiểu tử ngươi khôn khéo vô cùng.
Đường Phong kinh hoảng, xem ra suy nghĩ trong lòng mình đã bị nó nhìn thấu.
- Được rồi!
Bạch Ngọc Long trầm ngâm một tiếng,
- Lão phu sẽ lấy bảo bối quý trọng nhất ra làm tạ lễ, miễn cho ngươi nói ta tri ân bất đồ báo, trong nội tâm của ngươi sau này sẽ nhớ thương ta mãi không thôi!
Sau khi nói xong, miếng thất thải Long đan kia bị Bạch Ngọc long nuốt vào bụng , nó lại mở rộng miệng ra, một thanh trường kiếm cũng có thất thải lưu quang bay ra.
Sắc mặt Đường Phong kịch biến.
Thanh trường kiếm thất thải lưu quang này dài hơn ba thước, nhưng hào quang sáng chói, kiếm chưa xuất vỏ mà hàn ý đã tản ra bốn phía, Đường Phong cũng cảm nhận được kiếm ý phô thiên cái địa bức về phía mình.