Vô Thường

Chương 9 : Tắm rửa

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


- Phong thiếu gia, năm nay ngài đã mười lăm rồi, không phải là trẻ con nữa.



Mộng Nhi tương đối ngay thẳng, không hướng nội như Bảo Nhi, bình thường vẫn hay chống đối Đường Phong:



- Xin ngài niệm tình thương xót, để tỷ muội chúng tôi bớt lo chút đi!



Nhìn thần thái của hai người, sau đó lại cân nhắc lời nói của Mộng Nhi, Đường Phong cười thảm một tiếng, bi phẫn nhìn vào hai người, dùng một loại ngữ khí vô cùng tang thương nói:



- Không phải các ngươi đang nghĩ tới cái đó chứ?



Mộng Nhi cùng Bảo Nhi nhất tề gật đầu.



Đường Phong trầm mặc không nói gì, hồi lâu mới thở dài buồn bã:



- Nếu ta nói, chuyện không giống như các ngươi đã nghĩ, các ngươi có tin không?



Hai nàng cật lực lắc đầu.



Đường Phong cúi đầu nhìn lại khắp người của mình, sau đó lại nhìn chăn đệm trên giường, được rồi, là bùn màu vàng rơi trúng đũng quần thôi, không phải phân.



- Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.



Mộng Nhi than thở một tiếng, vận mệnh nô tỳ khốn khổ của ta ơi. Đõuổi Đường Phong đang ngồi trên giường đứng dậy, cả hai lưu loát thu dọn sạch sẽ chăn đệm trên giường, chuẩn bị đem ra ngoài giặt sạch.



- Thiếu gia cứ chờ ở đây, nô tỳ và Bảo Nhi đi nấu nước cho người tắm rửa rồi hãy ra ngoài, thuận tiện chuẩn bị quần áo cho người thay.



Mộng Nhi ôm một đống thứ, không quên dặn dò.



- Vất vả quá! Cảm ơn!



Đường Phong có cảm giác ai oán, ai mà biết luyện công sẽ biến mình thành như vậy chứ, những thứ thoạt nhìn như bùn loãng có mùi hôi thối đó tuyệt đối là tạp chất bị đẩy ra ngoài lúc rèn luyện kinh mạch. Ai không biết nhìn thấy còn tưởng rằng Đường Phong đái dầm.



Dù thế, hai nữu hài này cũng không nề hà, thu dọn sạch sẽ đống chăn đệm bẩn đó.
- Còn chuốt mi thì sao?



- Không muốn!



- Son môi một chút thì thế nào?



Đường Phong nghiêng đầu liếc nhìn Mộng Nhi, bất đắc dĩ nói:



- Ta là nam nhân!



Mộng Nhi chớp chớp đôi mắt to tỏ vẻ vô tội, sợ hãi hỏi:



- Vậy còn …má hồng thì sao?



Đường Phong hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Mộng Nhi nói:



- Những thứ này đều cho các ngươi, sau này không cần đưa tới trước mặt ta nữa.



Hai tay Mộng Nhi run rẩy, nhỏ giọng nói:



- Những thứ này đều do thiếu gia dùng rất nhiều tiền mua từ Thiên Vũ lâu về, chúng nô tỳ…. Chúng nô tỳ không dám nhận.



- Các ngươi không thích thì ném đi.



Đường Phong nhàn nhạt nói.



Ném đi? Mộng Nhi cùng Bảo Nhi kinh ngạc nhìn nhau, mấy thứ này đều là bảo bối của Phong thiếu gia, cho dù là những đệ tử Thiên Tú thích đến mấy cũng tiếc không cho các nàng dùng, hôm nay nổi điên cái gì, cư nhiên muốn ném đi.



- Đúng rồi, nếu các ngươi không nỡ ném thì đến Thiên Vũ lâu hỏi xem bọn họ có mua lại hay không, mấy thứ này mới dùng vài lần thôi, nếu mua lại thì bán cho họ nửa giá ban đầu, ta cũng không tham nhiều hơn, bọn họ mua lại sau này bán lại, cũng kiếm lời không ít. Bảo Nhi ngươi đừng dừng lại, ta chưa bảo ngươi dừng mà, mau giúp ta cột tóc lên nhanh đi.



“Đinh đương…” Vật gì đó trên tay Mộng Nhi rơi xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn Đường Phong.