Vô Thường

Chương 90 : Không bằng cầm thú (thượng)

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


Thang Phi Tiêu đứng một bên vỗ vỗ ngực:



- Làm ta sợ muốn chết, một khi tình trạng đã tốt lên thì ngươi cần gì ra vẻ ngưng trọng như vậy chứ?



Đường Phong nói:



- À, ta đang nghĩ có phải sáng nay Tiếu thúc ngươi dùng khăn mặt của ta hay không.



Đường Phong ngẩng đầu nhìn một cái, ngạc nhiên nói:



- A, Tiếu thúc, cặp mắt gấu mèo của thúc đúng là không giống người thường tí nào, rất đặc sắc đó, hai bên trái phải rất đối xứng, trong màu đen còn lộ ra màu xanh đen, trong xanh đen lại có chút tím hồng, giống như vừa bị người ta đánh xong ấy, vừa thấy liền biết là nhờ có bàn tay cao nhân giúp tạo ra, đúng là quá hay!



Thang Phi Tiếu đưa tay che mắt mình lại, lâu lâu lại lén lút nhìn Tần Tứ Nương, trên mặt Tứ Nương ửng đỏ, hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Hắn đáng đánh!



Mấy nữ hài đứng bên cạnh ra sức nín cười, hai vai run không ngừng.



Tiếu thúc hung hăng liếc mắt nhìn Đường Phong, kẻ đầu tiêu nói:



- Là hắn xúi ta làm bậy, khiến một đời anh minh của lão Thang ta bị hủy trong chốc lát, tuổi già khó giữ được khí tiết.



Đường Phong nghiêm túc nói:



- Ta khẳng định Tiếu thúc ngươi sáng nay đã dùng khăn mặt của ta.



Thang Phi Tiếu rụt đầu lại, nhanh chóng ngậm miệng không lên tiếng.



- mẫu thân...



Sau lưng truyền tới một thanh âm suy yếu, Tần Tứ Nương run lên, vội quay đầu lại, liền nhìn thấy Thang Manh Manh đã mở mắt, đang nhìn thẳng nàng.



Tần Tứ Nương vội lướt tới, kềm chế kích động và vui sướng trong lòng, nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, nghẹn ngào nói:



- mẫu thân đây.



Đường Phong cùng đi tới, cười tươi nhìn con bé, cô bé nheo đôi mắt thành hai mảnh trăng non, vui vẻ hô:



- Thúc thúc.



- Manh Manh ngoan!



Đường Phong ôn nhu nói:



- Chờ sau khi Manh Manh hết bệnh, thúc thúc sẽ mua kẹo đường cho Manh Manh.



Con bé ngoan ngoãn gật đầu.



Mấy người trong phòng, cho dù là Bảo Nhi Mộng Nhi hay Bạch Tiểu Lại, Manh Manh đều đã gặp qua, con bé rất hiểu chuyện gọi bọn họ một tiếng a di, khiến mấy nữ hài hai má đỏ bừng.



Thang Phi Tiếu cũng tới cạnh giường, đôi mắt gấu mèo thêm tinh, đầy mong chờ nhìn Thang Manh Manh.



Tiểu nha đầu nhìn hắn một cái, chu miệng:



- Quả trứng thối!



Nói xong còn giơ lên nắm tay bé con con, đánh trúng mắt Thang Phi Tiếu.



Thang Phi Tiếu dở khóc dở cười, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy và chua xót.



- Còn sức đánh người là tốt rồi.



Đường Phong an ủi,
Lúc người trong Bạch Đế thành biết được tin này thì Diệp Trầm Thu đã rời khỏi Bạch Đế thành.



Bạch Đế thành vô cùng phẫn nộ! Xuất động bảy tám vị Thiên giai cao thủ truy lùng Diệp Trầm Thu, nhưng chỉ có mỗi mình Bạch Tiểu Lại tìm ra được tung tích của hắn.



Lúc sau chính là tình cảnh lần đầu tiên Đường Phong gặp Bạch Tiểu Lại, Diệp Trầm Thu muốn lấy Đường Phong làm lá chắn để tiêu diệt Bạch Tiểu Lại, nhưng không ngờ sắp đạt được kế hoạch thì bị Đường Phong đánh lén nên thất kinh, bị Bạch Tiểu Lại đánh cho trọng thương, không thể không bỏ trốn.



Đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong nghe Bạch Tiểu Lại nói ra lai lịch của Diệp Trầm Thu, sau khi xong hắn liền tức giận mắng:



- Không bằng cầm thú!



- Ta vốn tưởng rằng hắn đã rời khỏi Tĩnh An thành rồi chứ, tính đến hôm nay thì thương thế của hắn cũng phải khỏi hẳn rồi, nhưng không ngờ tới hắn vẫn còn ở đây.



Trong mắt Bạch Tiểu Lại lóe lên sát khí.



- ngươi đã trúng Yên thảo chi độc, hắn nhất định nghĩ một thân thực lực của ngươi đã tẫn phế rồi, một khi ngươi đã không còn là mối uy hiếp đối với hắn, đây gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, lần cuối cùng hắn và ngươi giao thủ là ở Tĩnh An thành, cho nên hắn nhận định là người của Bạch Đế thành nhất định sẽ không ngờ tới là hắn vẫn ở đây không đi.



Đường Phong suy đoán nói.



- Yên thảo chi độc?



Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương nhất tề nhìn Bạch Tiểu Lại, kinh hãi không hiểu.



Hai người tự nhiên đã nghe qua đại danh của Yên thảo chi đôc, là khắc tinh của người tu luyện, chuyên diệt cương khí, chỉ cần trúng độc thì sẽ mất hết tu vi.



Chính là hiện tại, hai người bọn họ thấy thực lực của Bạch Tiểu Lại vẫn còn mạnh lắm kia mà?



- Là hắn giúp ta giải độc.



Bạch Tiểu Lại chỉ vào Đường Phong nói.



- Phong thiếu gia, ta thật sự khâm phục ngươi lắm.



Tiếu thúc lộ ra vẻ mặt sùng bái,



- Yên thảo chi độc ngươi cũng giải được, khó trách có thể cứu được mạng của con gái ta.



- Giải như thế nào?



Tần Tứ Nương hỏi. Nàng cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi, nếu có thể biết phương pháp giải độc thì sau này không cần phải lo lắng Yên thảo chi độc nữa. Tuy Yên thảo chi độc rất hiếm, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.



Đường Phong và Bạch Tiểu Lại nhìn nhau một cái liền có chút khó xử.



Tiếu thúc liếc sang chỗ khác, âm thầm chọt chọt Tứ Nương vài cái.



Tứ Nương vội ho khan một tiếng nói:



- Coi như ta chưa hỏi đi.



Đường Phong nói:



- Cái tên Diệp Trầm Thu này chuyên dùng cương tâm của mình để tham đồ mỹ sắc, đúng là một tên tiểu nhân đáng khinh. Ta nghĩ ta biết được vì sao hắn lại ở lại Tĩnh An thành không chịu đi rồi.



- Vì cái gì?



Ba người cùng lên tiếng hỏi một lượt.



- Muốn tìm nữ nhân, các ngươi cảm thấy nơi nào có nhiều mỹ nữ nhất?



Đường Phong mỉm cười.



Đáp án quá rõ ràng, đó chính là Thiên Tú! Thiên Tú nhất môn đều là nữ nhân, trong đó không thiếu người tướng mạo xuất chúng, càng có không ít người tư sắc chim sa cá lặn. Diệp Trầm Thu ở lại Tĩnh An thành, rõ ràng là nhắm vào đệ tử Thiên Tú.