Vô Thường
Chương 914 : Xuống trước được không?
Ngày đăng: 21:47 21/04/20
Trời đã về đêm, Đường Phong đang ngồi tu luyện trong phòng, cung chủ đại nhân sắc mặt ửng đỏ, mỉm cười xông tới, bắt đầu chà đạp hắn một phen, sau khi thỏa mãn liền nghênh ngang rời đi.
Sau đó Lại tỷ xấu hổ đi tới, trong nháy mắt ngọn đèn dầu trong phòng bị dặp tắt, cùng Đường Phong bắt đầu triền miên một hồi.
Lại tỷ đi rồi, Đường Phong nằm trên giường đợi Lưu Tô sư tỷ đến, nhưng đợi mãi mà không thấy bóng dáng của nàng đâu. Nghĩ thầm, lấy tính cách xấu hổ của Lại tỷ, nếu mình không chủ động xuất kích, chỉ sợ nàng vĩnh viễn không dám tới đây tìm mình.
Không thể nặng bên này nhẹ bên kia, việc gì cũng phải lấy công bằng làm trọng. Nghĩ tới đây, Đường Phong mặc đồ xong, liền rón rén đi ra ngoài, lén lén lút lút nhìn quanh, dưới bóng đêm, Yên Liễu Các im ắng không có động tĩnh gì.
Ra khỏi phòng, thân thể chạy nhanh về căn phòng của Lưu Tô sư tỷ, thò tay đẩy một cái, cửa phòng mở ra.
Quả nhiên sư tỷ đang chờ mình! Trong lòng Đường Phong xác định, tuy ban ngày Tiểu Nhã nói với mình xong liền quay người rời đi, nhưng có thể khẳng định nàng đã thông tri cho Lưu Tô sư tỷ. Hiện tại nàng không khóa cửa phòng đã chứng minh điều này.
Quỷ mị tiến vào phòng, sống lưng Đường Phong thẳng tắp, nghĩ thầm không đúng, sao thiếu gia ta làm giống ăn trộm làm gì?
Minh vuốt ve an ủi nữ nhân của mình, cần gì phải lén lút?
Nhưng nếu trở lại, tính cách nhu nhược của Lưu Tô sư tỷ, mỗi lần tiến hành tâm tình nàng rất khẩn trương sung sướng, làm cho Đường Phong đẫm máu phun trương, có một loại xúc động hận không thể tiến lên chà đạp tiếp một phen.
Tính cách Lại tỷ ngượng ngùng, Tiểu Nhã chủ động không bị cản trở, mỗi lần như thế này sư tỷ đều bày ra bộ dáng phong tình, làm cho người ta không thể nào ức chế.
Người ngọc đang đắp chăn trên giường, tiếng hô hấp đều đều, đang ngủ say.
Ngủ? Đường Phong không khỏi tự trách, xem ra là mình đã làm cho Lưu Tô sư tỷ đợi quá lâu, lẽ ra mình nên xuất kích từ sớm mới phải.
Mang theo tâm tình tự trách, Đường Phong chui vào chăn, thò tay ôm người ngọc trên giường.
Lưng sư tỷ quay về phía mình, hương khí trên mái tóc và mùi thuốc trên thân thể làm cho Đường Phong cảm thấy rất an bình. Một tay uyển chuyển như linh xà xuất động vuốt ve cái bụng bằng phẳng bóng loáng của sư tỷ, sau đó tập kích lên phía trên.
- Thật sao, ha ha...
Khóe miệng Đường Phong run lên.
- Đi từ nửa canh giờ trước.
Nửa canh giờ trước, chỉ sợ khi đó mình và Lại tỷ đang chiến đấu hăng hái, chắc khi sư tỷ đi tới nghe được động tĩnh trong phòng, không dám đi vào, đến bây giờ nàng vẫn chưa trở về, trong đêm hôm khuya khoắt có thể đi đâu chứ?
- Thi Thi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Đường Phong nói sang chuyện khác, việc lần này quá xấu hổ, quá mất mặt. Ngay cả nữ nhân của mình cũng không phân biệt được.
- Mấy ngày nay ta vẫn ở cùng một chỗ với Mạc cô nương, học tập luyện dược...
Thì ra là thế... Trách không được trên người Thi Thi lại có mùi thuốc, mùi thuốc này che dấu khí tức trên người nàng, nếu không Đường Phong đã phân biệt được ngay rồi.
- Vừa rồi...
Thi Thi muốn nói lại thôi, không dám nói những lời phía sau.
- Mộng, hết thảy đều là mộng!
Đường Phong nói giống như bị thôi miên:
- Thi Thi, ngươi đã ngủ, nhắm mắt lại, tất cả đều là ảo giác.