Vô Thường
Chương 922 : Đây là phu nhân thứ mấy?
Ngày đăng: 21:47 21/04/20
- Chuyện này không rõ lắm, phải xem cơ duyên của ngươi. Hồn binh là thứ đồ vật quỷ dị nhất trên đời, nó không phải binh khí, nhưng giá trị của mỗi kiện Hồn binh, đều không thua kém một kiện Thần binh! Ta khuyên ngươi không nên dung hợp thứ này, trừ phi ngươi đã chuẩn bị tâm lý cương khí toàn thân của mình bị phong ấn!
- Ân!
Đường Phong không yên lòng, nhưng trong lòng đã định đoạt, tìm cơ hội thử xem mới được, người khác sợ cương khí bị phong ấn, nhưng mình lại không sợ, bởi vì mình có Linh Quyết chống đỡ rồi.
- Linh mạch hình rồng đâu?
Hỏa Phượng vuốt vuốt Phong Thần Khế, muốn từ trong cái hộp màu đen này tìm kiếm dấu vết linh mạch hình rồng.
Đường Phong nhịn không được cười một tiếng:
- Mời phu nhân xem!
Vung tay lên, Sơn Hà Đồ xuất hiện trước mặt hai người.
Lần này, sắc mặt Hỏa Phượng ngây người, giống như một tiểu hài đồng chưa từng thấy qua các mặt xã hội, khi nhìn thấy thành thị lớn, tràn ngập ngạc nhiên, khiếp sợ và không dám tin!
Từ trong Sơn Hà Đồ truyền ra linh khí nồng đậm như thủy triều, linh khí chấn động bành trướng như thế kia, nhưng lại bị Phong Thần Khế nho nhỏ kia trấn áp trong phương viên mấy dặm, căn bản không thể truyền ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
Nếu không có tác dụng của Phong Thần Khế, Sơn Hà Đồ vừa xuất hiện, chỉ sợ đã khiến toàn bộ Thiên Thánh Cung sôi trào. Linh khí chấn động của linh mạch hình rồng, sao lại không cường đại?
Hỏa Phượng rốt cục minh bạch, tại sao Đường Phong lại xuất Phong Thần Khế ra trước. Nguyên lai là làm chuẩn bị.
- Phu nhân?
Đường Phong lặng lẽ chọt Hỏa Phượng một cái.
- Ai!
Hỏa Phượng thở dài, dù đã sống hơn một ngàn năm, dù Hỏa Phượng đối mặt với Thần binh vẫn thờ ơ, nhưng lúc này trong lòng đã sinh ra một ít ganh tỵ.
- Cuối cùng ta cũng hiểu rõ một chuyện mà ngươi nói.
- Nói cái gì?
- Trên đời này có một loại người, phúc duyên nghịch thiên, phần lớn chuyện tốt trên đời này đều rơi xuống đầu của hắn, không thể nghi ngờ người này chính là ngươi! Hồn binh, Hắc Phượng, linh mạch hình rồng, còn có bức tranh kỳ quái cuộn tròn này nữa, chẳng lẽ những thứ này là ngươi đụng phải trong mười năm hai mươi năm nay sao?
- Một lời khó nói hết!
- Đại thiếu vừa nói một phần mười? Một phần mười của một đầu linh mạch đỉnh cấp?
- Đúng vậy, thế nào?
Đường Phong quay đầu nhìn hắn, đối với phản ứng của hắn có chút kỳ quái.
Sắc mặt của Tư Đồ rất khó coi, muốn nói lại thôi nhiều lần, không cách nào nói ra khỏi miệng.
Đường Phong thấy thế liền mở miệng nói:
- Có chuyện gì cứ nói.
Tư Đồ lại để cho lúc này mới lắp bắp nói:
- Đại thiếu, vị này thực sự không phải phu nhân của ngài?
- Đương nhiên không phải!
Đường Phong vội ho một tiếng, liếc nhìn Hỏa Phượng, nàng còn đang đối mặt với Bạch Ngọc Long.
- Chuyện này thì dễ làm rồi.
Tư Đồ buông lỏng một hơi. Lời lẽ rất chính nghĩa, nói:
- Nếu là phu nhân của đại thiếu cần lực lượng của tiểu Bạch, Tư Đồ sẽ không nói hai lời. Dù sao tiểu Bạch cũng thuộc về đại thiếu, ngài muốn xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó!
Nhưng nếu là một ngoại nhân cần nhiều linh khí như vậy, có khả năng đại thiếu vì trở ngại tình cảm không cự tuyệt được, Tư Đồ ta có thể giúp ngài làm việc này! Một phần mười linh khí của một đầu linh mạch, dù là với tiểu Bạch mà nói, đó là loại tổn thất không gì sánh nổi, ta và tiểu Bạch chung sống ngàn năm, không có khả năng trơ mắt nhìn nó chịu tổn thương như vậy!
- Ngươi muốn làm gì?
Đường Phong hồ nghi nhìn qua hắn.
- Ngăn cản nữ nhân này! Muốn lấy lực lượng của tiểu Bạch, trước tiên phải hỏi qua Tư Đồ ta có đáp ứng hay không đã!
Tư Đồ rất hăng hái, âm thanh âm vang.
Đường Phong vuốt vuốt cái mũi, còn chưa kịp nói chuyện, Tư Đồ đã bay tới trước mặt Hỏa Phượng, ngăn ở giữa nàng và Bạch Ngọc Long.