Vô Thường

Chương 95 : Chế tạo ám khí

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


Đường Phong lại rút Viêm Nhật kiếm bên hông của Tứ Nương ra, vẽ vài đồ án trên đất nói:



- Tứ Nương, ngươi giúp ta luyện một chút ám khí, phi đao, phi châm, còn có phi tiêu các loại, cứ luyện chế theo mấy bản vẽ này đừng quá lớn hay quá nhỏ là được, bằng không thì khi sử dụng sẽ không thuận tay.



- Ngươi muốn ta giúp chính là cái này?



Tần Tứ Nương cười khẽ một tiếng:



- Chuyện này thì dễ thôi.



Quả thật rất đơn giản, nếu là người khác thì chi sợ còn không dám nói chắc ăn thế này, dù là Thang Phi Tiếu cùng chưa chắc được, nhưng cương tâm của Tần Tứ Nương lại là Hỏa phượng hoàng, ngay cả vàng ròng nháy mắt cùng hòa tan được chứ đừng nói gì mấy khối sắt thép này.



Bản thân Tần Tứ Nương cũng có cảnh giới Thiên giai trung phẩm, khả năng khống chế cương khí bản thân có thể nói đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực rồi.



Có thể nói, kim loại trên tay nàng, nàng muốn nó biến thành hình dạng gì thì nó sẽ biến thành hình dạng đó.



Vươn tay cầm lấy một khối thép to cỡ một bàn tay, Đường Phong chi thấy được trên tay Tần Tứ Nương toát ra một cỗ bạch sắc quang mang, khối thép kia lập tức tan chảy, nhưng dưới tác dụng của cương khí, chẳng những không chảy xuống mà chỉ trong chớp mắt, thể tích của nó đã nhỏ đi hơn một nửa.



Ngay sau đó, thứ chất lỏng đó bị cương khí của Tần Tứ Nương kéo liền lưu động, chỉ chốc lát đã biến thành hình dạng một chuôi phi đao.



Cương khí của Tứ Nương vừa thu lại, toàn thân chuôi phi đao này liền lộ ra một màu đỏ đậm, Đường Phong vội dùng kìm sắt kẹp lấy nó sau đó cho vào nước lạnh, xèo một tiếng, một luồng hơi nước bốc lên, Đường Phong lại ném nó tới trước mặt Thang Phi Tiếu, nói:



- Tiểu thúc, đập nó đi!



Thang Phi Tiếu liền dở khóc dở cười:



- Ngươi muốn ta làm thợ rèn cho ngươi sao?




- Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã cảm thấy ngươi là một cao thủ ám khí, sự thật chứng minh quả nhiên không sai!



Tuy rằng cũng vì Thang Phi Tiếu không mấy để ý Đường Phong, nhưng không thể phủ nhận là kỹ xảo của chiêu thức ấy rất cao minh, chỉ cần hơi không chú ý một chút thì sẽ thiệt lớn.



- Tứ nương, làm phiền luyện hết đống trước mặt này thành phi đao.



Đường Phong chỉ vào đống kim loại chất thành hòn núi nhỏ kia mà nói.



Tần Tứ Nương giờ mới hiểu vừa rồi mình đã lỡ hứa hẹn rồi, sống thế này thì đơn giản chỗ nào chứ? Nếu chỉ luyện chế một hai thanh thì đương nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng đống kim loại trước mặt ít nhất cũng tới mấy trăm khối.



Nhưng đây mới chỉ là mở đầu, mấy đồ án Đường Phong vừa vẽ trên đất lúc này chẳng những có phi đao, còn có phi châm, phi tiêu.... Tô Nhan và Tiếu thúc nhìn nhau một cái, lập tức cảm thấy hình như mình đã rơi vào bẫy.



Nhưng vì đại cừu của Manh Manh, hai người không thể không ra sức làm.



Đường Phong lúc ấy chẳng cần hỏi gì đã ra tay giúp đỡ Manh Manh, Tiếu thúc và Tứ Nương cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, so với tính mạng của Manh Manh thì chút mệt nhọc này không đáng kể chút nào.



Tần Tứ Nương lập tức bắt tay vào luyện kim loại, sau khi luyện thành phi đao liền ném cho Tiếu thúc rèn.



Tiếu thúc khí lực sung mãn, vận dụng hết một thân thực lực giả làm thợ rèn còn dùng mãnh hơn nhiều, phi đao thô vừa được ném qua thì cây búa liền nện xuống, sau một chuỗi tiếng “đinh” ngân vang, một chuôi ám khí tốt nhất liền được



sinh ra.



Dần dần, tốc độ luyện kim loại của Tứ Nương liền không theo kịp tốc độ rèn của Tiếu thúc, Tứ Nương nổi giận liền dùng cả hai tay để luyện, sau đó ném qua một lúc hai chuôi phi đao thô cho Tiếu thúc, Tiếu thúc mặt không đổi sắc liền tiếp nhận cả hai.



Đường Phong thì đảm nhiệm công việc khuân vác, chỉ phụ trách việc chuyển kim loại trong phòng tới trước mặt Tứ Nương, một đống là tạo ra phi đao, một đống là phi châm, một đống là phi tiêu.