Vô Tình Chí Tôn

Chương 11 : Bại lộ ! Chạy trốn !

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


Vô Danh kinh hoàng, đặt hộp cơm xuống rồi nhanh chân chạy đi. Ở một góc khuất cách hang động không xa, môn chủ thì thầm:



- Tên này còn tính giả bộ đến bao giờ?



Trong số các trưởng lão bên cạnh, một người nóng tính nói:



- Môn chủ sao không giết hắn luôn đi, cũng chỉ là một tên Trúc Cơ hậu kỳ thôi mà.



- Ngươi nhầm, hiện tại hắn đã là Kim Đan sơ kỳ rồi.



- Cho dù như thế trưởng lão ai chẳng là Kim Đan hậu kỳ, giết hắn đâu có khó.



Có trưởng lão cơ trí chen vào:



- Môn chủ là muốn dây dài câu con cá lớn, để điều tra thế lực sau lưng tên đó



- Bắt hắn, tra hỏi không phải là xong, làm gì mà rườm rà thế.



- Đúng là nói mà không thèm nghĩ, ngu ngốc. Chẳng lẽ ngươi không sợ tên đó là tử sĩ không khai thác được gì sao



- Ngươi nói ai ngu!...



Thấy sau lưng sắp loạn, môn chủ đành quay lại quát:




Ngưu trưởng lão vẫn nhớ mục đích của môn chủ quay ra hỏi:



- Ranh con, ai sai phái ngươi đến bổn môn đây giết người? Nói mau, nếu không đừng trách lão tử cho biết vì sao huyết lại hồng.



Vô Danh biết sự tình bại lộ, hiện tại hắn cũng đánh không lại đối phương. Tẩu vi thượng sách, hắn vận dụng Ma Ảnh tới mức lớn nhất thoát đi.



Sau giây lát bất ngờ, 5 vị trưởng lão vội đuổi theo, hắn có thể nghe thấy Ngưu trưởng lão đang chửi rủa, gào thét đằng sau. Không chỉ vậy còn có từng loại pháp thuật, pháp bảo lướt qua người hắn. Nào là Lạc lôi thuật , Ngự kiếm thuật .... có người còn dùng Huyễn thần thuật tấn công ý thức hắn.



Còn may có thân pháp siêu việt với kỹ năng vô tình nên không bị ảnh hưởng đến tốc độ. Hắn tuy nhanh nhưng tu vi đặt ở đó, lực kéo dài không đủ, sớm hay muộn đối phương cũng đuổi kịp. Trên người hắn chỉ có 50 viên linh thạch vừa mới lĩnh, đối phương là trưởng lão đồ tốt đâu có ít. Không so được, tình thế hoàn toàn nghiêng về đối phương.



Theo thời gian trôi qua, linh thạch đã dùng hết, tâm pháp hấp thu không kịp tiêu hao. Mấy người kia đuổi ngày càng gần, có thể nghe được Ngưu trưởng lão đang cuồng cười trêu chọc hắn



- Con chuột nhỏ không trốn nữa sao. Ha ha...



- Lão tử sắp bắt được ngươi rồi, chạy đi, nhanh lên. Ha ha...



Vô Danh thấy trước mắt là một ngọn núi, trên núi có cung điện trông có vẻ uy nghiêm. Nếu so với kiến trúc của Hoàng Linh môn thì hoành tráng hơn nhiều. Đánh cược vào hi vọng có người hỗ trợ, hay ít ra cầm chân đối phương, hắn lao thẳng vào cung điện này.



Ngưu trưởng lão đang truy đuổi cao hứng nhưng thấy một màn trước mắt thì dừng phắt lại, mặt méo xệch không còn cười nổi. 4 vị trưởng lão còn lại cũng không khác gì. Trong mắt những người này là một ngọn núi bị sương mù che phủ. Mấy người đều biết ngọn núi trước mắt là cấm địa. Trước giờ chỉ có người vào chứ không có người ra.



- Làm sao bây giờ? Tên đó chạy vào Mê thiên sơn rồi! Có đuổi theo không?



- Ngươi bị điên rồi! Không nhớ 10 năm trước có Hợp thể tiền bối của Huyền tông đi vào cũng không ra được sau đó có tin hồn đăng bị tắt truyền ra đó.



- Vậy phải làm sao bây giờ? Trở về chắc chắn sẽ bị môn chủ trách phạt.



- Phạt nặng nhất chỉ có lão Ngưu ta. Ta còn không quan tâm mà các ngươi cứ xoắn cả lên là sao? Hừ!



5 vị trưởng lão cãi nhau một lát, cuối cùng vẫn phải ủ rũ quay về Hoàng Linh môn.