[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 103 :

Ngày đăng: 22:35 21/04/20


Cái vị trí kia là ngôi vị Hoàng đế, tỏa ủng thiên hạ, hiệu lệnh thiên hạ, là quyền lợi cao nhất, người nào là đệ tử của hoàng tộc lại không hướng tới, không nghĩ muốn.



“Bổn vương biết các ngươi không tin.” Nhìn thấy ánh mắt không tin của mọi người, Bình vương một chút cũng không để ý, “Năm đó tranh vị chỉ là một hồi trò chơi mà thôi.” Phụ hoàng cùng người kia vẫn chờ bọn hắn bắt đầu tranh đoạt vị trí kia, chờ xem bọn hắn trình diễn một trò hay thực tốt. Ở khi bọn hắn còn nhỏ, theo lời của người xung quanh đã biết được chuyện này, chỉ cần có thể làm phụ hoàng cùng người kia vừa lòng, ai như vậy là có thể ngồi vào cái vị trí kia.



Phụ hoàng ở trong lòng huynh đệ bọn hắn có vị trí thực đặc biệt, bọn hắn kính hắn sợ hắn. Phụ hoàng không thương bọn họ, bọn hắn cũng đều biết, chính là lại có đứa nhỏ nào mà lại không có kỳ vọng được phụ thân yêu thương, bọn hắn sáu huynh đệ cũng như vậy. Năm đó tranh vị, kỳ thật cũng là muốn ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện chính mình một chút, cho nên mới cố gắng như vậy, chính là muốn nhận được một cái ánh mắt tán dương của phụ hoàng. Mà cái vị trí kia là chứng minh tốt nhất, có thể có được cái vị trí kia là tới gần được với tán thành của phụ hoàng. Năm đó nói rằng tranh cái vị trí kia, không bằng là nói, tranh chính là tán thành của phụ hoàng.



“Vị trí Hoàng đế kia tính là cái gì, cái gì cũng không phải.” Bình vương trong lời nói mang theo thật sâu đùa cợt, đúng là khinh thường đối với ngôi vị Hoàng đế. So sánh với trường sinh bất lão, so sánh với thực lực di sơn đào hải (rời núi đào biển), ngôi vị Hoàng đế nay thật sự cũng chẳng là gì để chứng minh là ngươi có năng lực. Có thể phá bỏ một quốc gia, tựa như Viêm quốc năm đó, Hoàng đế thì tính là cái gì, bất quá chỉ là phàm phu tục tử mà thôi, “Chỉ cần bổn vương đối với Hoàng thượng nói, bổn vương muốn cái vị trí kia, Hoàng thượng sẽ rất mau đem ngôi vị Hoàng đế nhàm chán này giao cho bổn vương, sau đó nhìn bổn vương ở tại trên ngôi vị này chịu dày vò.”



Ngôi vị Hoàng đế cũng không phải dễ làm như vậy, tuy rằng không cần lo lắng bọn hắn những người này mưu phản, cho dù có tồn tại của Diêm La, buông tha rất nhiều chuyện, nhưng mà chuyện tình của một quốc gia như thế nào có thể ít. Hoàng thượng cũng không phải là loại người tài giỏi ngút trời như phụ hoàng, trên người bận rất nhiều chính sự không có thể du sơn ngoạn thủy, tu luyện võ công. Nhiều năm như vậy, tu vi của Hoàng thượng vẫn không có tiến triển, cũng không thể tham ngộ được tầng cảnh giáo cao hơn, ngược lại lão tứ, lão ngũ, lão lục không có chức quan trên người, tĩnh tâm tìm hiểu. Lão ngũ tư chất tốt nhất, thực lực cao nhất; lão tứ ở sau một chút; lão lục tuy rằng thiên tư giới hạn thành tựu không cao, kém hắn cùng lão đại một chút, nhưng mà so với Hoàng thượng, tu vi còn cao hơn một chút, so ra cũng kém không nhiều lắm. Hắn cùng lão đại, bởi vì oán niệm của Hoàng thượng, cũng bận chính vụ, lại tìm không được cớ để đùn đẩy chức trách, bất quá còn hơn Hoàng thượng, bọn họ thật ra vẫn có điểm thoải mái. Nếu hắn nói muốn ngôi vị Hoàng đế, Hoàng thượng nhất định sẽ lập tức thoái vị.



“Chẳng lẽ nhóm hoàng tử không cần?” Tiêu Vũ làm Thái tử không tin. Nếu là hắn, phụ hoàng không cần ngôi vị Hoàng đế, tặng cho người khác. Thế nhưng mà nếu phụ hoàng không phải là Hoàng đế, như vậy hắn sẽ không có tư cách ngồi trên cái vị trí kia, hắn tuyệt đói sẽ không để cho phụ hoàng đem ngôi vị Hoàng đế tặng cho người khác.



Bình vương nhìn Thái tử Đông Li, Kí Thanh Vân ho khan một cái, Thái tử Đông Li bật người tỉnh ngộ lại, nói, “Thất lễ, chính là việc này thực khó để tin được.”



“Bổn vương biết ý tứ của ngươi, là nói hoàng tử không cam lòng đúng không?” Bình vương không thèm để ý nói, làm cho hai người Đông Li nhẹ nhàng thở ra. Bình vương này không phát hiện cái gì.



“Chuyện này, bổn vương thực ra thật rất bội phục Hoàng thượng, bổn vương cũng không có được quyết đoán của hắn, khó trách phụ hoàng sẽ tuyển hắn làm Hoàng thượng.” Thời điểm nói tới đây, Bình vương khó có được được mà lộ ra biểu tình bội phục, “Ở sau khi Hoàng thượng đăng vị, Thái tử của Nguyên quốc nơi này lựa chọn sẽ không giống nhau. Việc này người bên ngoài không biết, thế nhưng hoàng tộc cùng một bộ phận người ở trong kinh thành cũng đều biết. Kí Thanh Vân, Công chúa các ngươi sau này ở lại đây, sinh hạ hoàng tử cũng nên làm tốt chuẩn bị a, bổn vương ở tại đây tiết lộ cho ngươi ngọn nguồn.”
Lần này, Bình vương rốt cục cũng đã không còn bình tĩnh như vài lần trước, phốc, một miệng trà phun ra, may mắn phạm nhân đứng xa, không bị phun tới.



“Khụ khụ khụ…” Đây là người bị sặc, “Ngươi nói… Thượng… Quan võ thần là… sư phụ ngươi.” Bởi vì sặc, lời nói của Bình vương đứt quãng, biểu hiện kinh ngạc còn sót lại rõ ràng, bất quá Bình vương cũng quả thực kinh ngạc.



“Đúng vậy.” Phạm nhân vẻ mặt khẳng định nói.



Võ thần. Đối với người Nguyên quốc xưng hô này không xa lạ, liền ngay cả hai người Đông Li cũng nghe qua danh từ võ thần này.



Mấy năm trước, Phượng Tuyệt võ thần của Nguyên quốc cùng Thượng Quan võ thần thần bí, ở Dương gia Du Châu một hồi luận võ, làm cho tài tuấn giang hồ tổn thất thảm trọng, khiến cho giang hồ Nguyên quốc nhiều năm vẫn chưa khôi phục, nhưng mà người có thể ở trong trận hiến ấy sống sót đều là nhân trung chi kiệt, Nguyên quốc võ lâm mới có thể tiếp tục phát triển tồn tại. Cho dù thực lực có tổn hại, những người trong võ lâm của các quốc gia khác cũng không dám tới gần, nguyên nhân những người này là một, võ thần chính là một nguyên nhân khác.



Dương gia Du Châu giữ lại hố to dữ tợn tới bất khả tư nghị do hai vị võ thần tạo ra, làm nơi thăm quan cho mọi người tới, để cho mọi người cảm nhận được cường đại của võ thần. Bất luận là người giang hồ hay thư sinh, bình dân dân chúng tới Du Châu, đều tới xem một chút. Người Đông Li vẫn là nghe nói, đương nhiên cũng đi nhìn một chút, kia không phải thực lực mà người có thể tạo thành, nếu không phải nhóm người sống sót kể ra, ai sẽ tin tưởng đó là do thực lực con người tạo thành. Tông sư như trước vẫn là thần tượng trong lòng đa số người, võ thần trở thành thần trong lòng mọi người.



Nghe được phạm nhân là đồ đệ của võ thần, liền ngay cả hai người Đông Li cũng biết người này không thể động vào. Tri phủ Vận thành cũng là vẻ mặt khó xử, một mặt là quốc pháp, một mặt là tồn tại mạnh mẽ không phải là người.



Nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, phạm nhân biết, những người này không dám dễ dàng dàng động vào y. Y đã sớm tính toán tốt lắm, võ thần chính là lợi thế của y, y tin tưởng, lợi thế này đủ để cho Bình vương hành động mưu phản. Bất quá không nghĩ tới còn chưa có đem lợi thế này nói ra, Bình vương liền hoàng toàn cự tuyệt đề nghị của y. Mà hiện tại y lại nhờ vào lợi thế này cứu mạng.