[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 109 :

Ngày đăng: 22:35 21/04/20


Sùng đế đứng lên, chú ý một chút phía sau của Thượng Quan Khiêm, có chút kỳ quái, sau đó hỏi, “Hoàng thúc như thế nào lại ở chỗ này? Phụ hoàng đâu?” Vị này chính là rất ít khi xuất môn, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Còn có phụ hoàng như thế nào để cho hoàng thúc một thân một mình rời khỏi Ám Cung.



“Ngươi kỳ quái vì sao ta ra khỏi Ám Cung?” Thượng Quan Khiêm nói ra nghi vấn của Hoàng đế.



Mặt Sùng đế có chút cương bởi vì xưng hô Ám Cung. Trong thâm cung, nơi cung điện chỗ ở của hai vị này được xưng là Ám Cung, bởi vì cung điện này không được đặt tên, bọn họ liền dùng xưng hô Ám Cung cho nơi đó. Không nghĩ tới vị này thế nhưng lại biết, bất quá nghĩ lại, cũng sẽ hiểu được, trên đời này có cái gì có thể giấu diếm được qua hai vị này. Nhiều năm như vậy kiến thức qua năng lực của Diêm La, cũng biết được thế giới này không có bí mật, muốn có bí mật, cũng phải có được thực lực để bảo tồn bí mật. Trước mắt tới giờ, trừ bỏ chỗ ở của hai vị này ra, còn chưa có địa phương của người nào có thể tồn tại bí mật.



“Không thể gạt được hoàng thúc.” Sùng đế khôi phục thần sắc bình thường, một lời hai nghĩa.



“Đi ra một chút mà thôi, về phần Tuyệt, ngươi cho rằng hắn đang làm gì lúc này?” Thượng Quan Khiêm lại hỏi, ý bảo thời điểm sắc trời hạ xuống.



“Hoàng chất đã biết.” Ám chỉ rõ ràng như vậy, hắn như thế nào sẽ không rõ. Lúc này phụ hoàng hẳn là đang ở phòng bếp đi. Phụ hoàng vì hoàng thúc mà xuống bếp, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Trấn vương những người đó thời điểm tìm tới La thái y để lấy dược phòng rủi ro thì mọi người tất cả đều đã biết, tính hủy diệt trong trù nghệ của phụ hoàng trong cung này cũng không ai không rõ. Việc này ở trong huynh đệ bọn họ còn có một chuyện đáng chê cười.



Bọn họ thời điểm còn nhỏ, lão ngũ có điểm gan lớn, cũng có điểm lỗ mạng, khát vọng tình thương của cha, biết phụ hoàng xuống bếp. Ở trong lòng lão ngũ phụ hoàng biểu hiện ra yêu thích nấu ăn, hắn muốn nếm thử chút hương vị yêu thương của phụ hoàng, trộm tới Ám Cung khiến cho An Thịnh chừa lại chút đồ ăn gì đó do phụ hoàng làm. Đương nhiên, bọn họ trước đây khờ dại còn mang theo thế sự khó hiểu cũng bị giựt dây, để cho lão ngũ đem thứ đồ ăn gì đó phụ hoàng làm kia cùng mọi người chia sẻ.



Bày ra bàn đồ ăn trước mặt bọn họ, nhìn thấy được nhan sắc xanh biếc là rau dưa, sau đó mọi người phân chia, mỗi người một ngụm. Ăn xong, sau đó toàn bộ đều ói ra, thực khổ, thực khó ăn.



Lão lục lúc ấy lại nói, niềm yêu thích của phụ hoàng thực khó ăn, ta từ bỏ, hoàng thúc thực đáng thương, lại bị phụ hoàng yêu thương như vậy.



Hiện tại hồi tưởng lại, thật có thú vị a. Cho dù hiện tại trù nghệ của phụ hoàng tiến bộ, nhưng mà bóng ma trước đây vẫn còn lưu lại, nguyên liệu rau dưa kia, đến giờ huynh đệ bọn họ cũng không chạm qua nữa, phòng bếp cũng tuyệt đối không cho phép đồ ăn này nọ xuất hiện.
Thượng Quan Khiêm sẽ không để ý cái nhìn của những người khác, Công chúa đang cao hứng có thể cùng người tâm mộ (người trong tâm mến mộ) nói chuyện với nhau, cũng không chú ý tới sắc mặt người bên cạnh.



Sùng đế nâng ly trà lên, hắn cũng không dám quấy rầy hưng trí của hoàng thúc, coi như không phát hiện. Dù sao đau đầu sẽ chỉ là Đông Li, Nguyên quốc hắn chỉ cần nhìn Đông Li diệt quốc là được. Không có ảnh hưởng gì lớn, chẳng qua thiếu đi khối tài nguyên phong phú Đông Li kia, thu nhập của triều đình sẽ có chút giảm bớt. Chỉ là như vậy mà thôi.



Chờ Đông Li sau khi diệt quốc, phụ hoàng sau khi hết giận, khối đất Đông Li kia chẳng phải là của Nguyên quốc sao? Không sao. Vị Công chúa này muốn tìm chết, tùy nàng. Một hồi sẽ nói cho Khâm Thiên Giám nơi đó, không nên gấp gáp tìm ngày, càng muộn càng tốt. Còn có phải hảo hảo cùng những người khác thương lượng một chút, lấy cớ gì đem cái hôn sự này tiếp tục kéo dài về sau.



Thật sự là vội a, không biết có ai tới nhận giúp hắn một chút. Lão tam tên kia thời điểm ở Vận thành không phải có người muốn hắn ta phạm thượng soán vị sao. Lão tam người này như thế nào không đáp ứng, hắn nhất định sẽ phối hợp. Còn có nhóm tuyển hậu thế hệ này, các ngươi không cần giả vờ vô năng như vậy, lừa không được chúng ta, nhanh lên chọn ra một người tiếp nhận vị trí này đi, hắn đã chờ không kịp để muốn thoái vị.



Hoàng gia Nguyên quốc hắn đúng là dị sổ(quái dị khác biệt) a, đối với ngôi vị Hoàng đế thứ này cái nhìn đều không khác nhau lắm. Có người được đề cử đối với vị trí có hứng thú thì không nói, không có hứng thú tuyệt đối sẽ không cùng ngươi tranh. Cho dù cạnh tranh thất bại, cũng sẽ không chết. Trấn vương hoàng thúc tổ tuyệt đối sẽ không cho phép loại sự tình này phát sinh. Cho nên hoàng tộc Nguyên quốc trong lúc đó tình cảm mâu thuẫn là có, cũng xưng không hòa thuận vui vẻ, nhưng mà tuyệt đối không có chuyện tay chân tương tàn, giết cha sát quân như vậy.



Kí Thanh Vân muốn xen mồm, làm cho hai người chấm dứt trò chuyện, đáng tiếc vẫn tìm không thấy cơ hội, chỉ có thể chú ý nghe, tiếp tục tìm cơ hội. Nhìn thấy Công chúa càng lún càng sâu, này cũng quá nhanh đi.



Đây cũng không thể trách Công chúa, bên ngoài của Thượng Quan Khiêm khí chất không nói, vị Công chúa này tuổi mới như hoa, đối với tình yêu vốn còn có khát vọng, chính là rời xa cố thổ (quê hương), phải gả cho một Hoàng đế không có tình cảm, trong lòng không dễ chịu gì. Sau khi Thượng Quan Khiêm và nàng gặp nhau, một nam nhân ôn nhuận tuấn mỹ, giống như cứu thục (cứu chuộc) xông vào tầm nhìn của nàng, tiến nhập vào tâm tình trống rỗng của nàng, vị Công chúa này có thể không nhanh như vậy mà rơi vào tay giặc sao?



“Ta đem theo mấy quyển sách, Tín vương có thể cầm xem một chút.” Công chúa Đông Li nói, mượn sách, nhất định sẽ trả, như vậy lại có lý do gặp y. Xem một ít tiểu thuyết trên phố tìm ra được một cái biện pháp tốt lắm.



Thượng Quan Khiêm chuẩn bị đáp ứng, tươi cười ôn hòa sau đó thu lại. Hơi thở này…