[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 117 :
Ngày đăng: 22:36 21/04/20
“Khiêm, Khiêm của ta.” Hôn nhẹ lên trên môi của Thượng Quan Khiem, ngữ khí mềm nhẹ hàm chứa yêu tới say đắm. Khiêm của hắn kiên cường như thế, Khiêm của hắn cường đại như thế, không phải lực lượng, mà là tâm. Không úy kỵ, không trốn chạy, kiên định đối mặt với hết thảy, bất luận cái gì cũng không tránh né, chân thật đối mặt với bản thân. Cho dù từng yếu đuối, từng nhỏ yếu, không tự ti, bởi vì đó là sự thật, bởi vì đã từng phát sinh qua. Đây là Khiêm của hắn, Khiêm, ngươi như thế nào có thể làm cho ta càng ngày càng yêu ngươi. Nếu không thể làm cho ngươi yêu ta, ta sẽ thế nào đây. Khiêm, ngươi chỉ có thể là của ta, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào. Chỉ có ngươi, ta sẽ không buông tay.
Khuynh tẫn tất cả, dùng hết mọi thủ đoạn, đê tiện cũng được, xấu xa cũng được, chỉ cần có thể làm cho Khiêm yêu mình, hắn sẽ làm tất cả, đây là giác ngộ của Quân Hành Tuyệt.
Từ trong hành động của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm rõ ràng cảm nhận được gì đó, thậm chí thức tỉnh cảm giác gì đó trong lòng. Nhưng mà không chán ghét, cảm giác thực thoải mái, thế nhưng y sẽ lại phân không rõ loại cảm giác này là cảm giác gì, bởi vì nó xa lạ như vậy. Y sẽ không kháng cự, bởi vì đó cảm giác của mình, cho nên sẽ không lừa gạt mình, sẽ không bỏ qua. Chính là không rõ, đây rốt cuộc là cái gì?
“Đây là điều ngươi muốn biết, ngươi còn muốn biết gì?” Sau khi Quân Hành Tuyệt rời đi môi của mình, Thượng Quan Khiêm tiếp tục hỏi.
“Những người đó một người cũng không còn dư lại sao?” Nếu có, hắn sẽ giết bọn họ,
“Không rõ ràng lắm, năm đó tới tột cùng có bao nhiêu người tham gia chế tạo Ma phương, cũng không rõ ràng lắm lúc ấy có bao nhiêu người của các vị diện tham gia kế hoạch chế tạo Ma phương hoặc là làm người cung cấp tư liệu. Chúng ta giết đều là người chủ chốt, còn có một ít người có được mảnh nhỏ của Ma phương. Về phần người khác, chỉ cần chúng ta không biết cũng sẽ không tìm bọn họ, hơn nữa chúng ta cũng không có chủ động tìm họ, ngược lại bọn họ sợ hãi chúng ta tìm tới cửa, hợp lực lại muốn giết chúng ta, lại bị chúng ta giết. Ngày dài quá, về sau Ma phương cũng trở thành cấm kỵ, cũng không ai dám nói bản thân cùng Ma phương có liên quan. Người của vị diện cho rằng chúng ta kiêng kị đoạn quá khứ kia, chính là chung ta cũng không để ý.” Một đám không biết gì cả, người của Vô Xá căn bản không cần, đó là sự thật. Bất luận có phủ nhân việc đã phát sinh qua như thế nào, có thể ngăn cản miệng của mọi người thì như thế nào, sự thật đã tồn tại, không thể gạt bỏ.
“Phải không?” Nguyên lai là còn có phần tử sót lại, bọn họ khẳng định đối với Khiêm có oán hận. Đây đều là nhân tố nguy hiểm, còn có Khiêm bọn họ ở đại vị diện kia làm ra nhiều sự tình, kẻ thù chắc chắn không ít. Đây toàn bộ đều là tai họa ngầm, phải tìm hiểu rõ ràng. Quân Hành Tuyệt sắc mặt nghiêm khắc hiện lên ngoan tuyệt, ở đại vị diện cũng phải bắt đầu thành lập ra lực lượng đủ mạnh, đem hết thảy nhân tố nguy hại tới Khiêm toàn bộ giải quyết.
“Còn có vấn đề gì?” Nếu hỏi, vậy hỏi cho xong.
“Không có.” Trên cơ bản đều biết rõ.
“Có phiền toái nhớ nói cho ta biết.” Thượng Quan Khiêm chính là nói như vậy.
“Không có phiền toái.” Chính là bởi vì nhân thủ không đủ, mới có thể làm cho bản thân tự mình động thủ, không có gì nguy hiểm. Bất quá, nghe được Khiêm nói như vậy, thực vui vẻ.
“Ta đi đây.” Tại đây còn tiếp tục nữa, sẽ không nghĩ muốn đi. Hắn phải nhanh rời đi một chút, sớm một chút trở về.
“Đã biết.” Thượng Quan Khiêm đẩy ra ôm ấp của Quân Hành Tuyệt, cái dạng này căn bản không có một chút ý tứ muốn đi.
Quân Hành Tuyệt tùy ý để cho Thượng Quan Khiêm đẩy mình ra, ánh mắt thật sâu nhìn Thượng Quan Khiêm, sau đó lại tiến đến, một tay ôm thắt lưng của Thượng Quan Khiêm, một tay ôm đầu của Thượng Quan Khiêm, kịch liệt hôn lên trên môi của Thượng Quan Khiêm. Không phải ôn nhu, mà là kịch liệt dây dưa. Lúc này đây không biết phải rời đi bao lâu, hắn phải nhớ kĩ hương vị của Khiêm.
Rời môi, Quân Hành Tuyệt lấy tay miêu tả môi của Thượng Quan Khiêm, si ngốc nhìn người mình yêu, hết thảy đều là vì ngươi, “Ta yêu ngươi, Khiêm.” Ngữ điệu yêu thương như thường ngày.
“Ta biết.” Thượng Quan Khiêm cũng trước sau như một đáp lại. Yêu như thế nào, cái gì là yêu, hắn đã quên, cho nên y chỉ có thể đáp lại như thế.
Buông ra Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt xoay người, kiên định như thế, rời đi không quay đầu. Hắn sợ quay đầu lại, sẽ không muốn đi.
Thượng Quan Khiêm nhìn thân ảnh của Quân Hành Tuyệt biến mất, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng. Sờ sờ môi của mình sưng đỏ, sau đó buông tay, đứng lên, hướng cửa đi ra. Sách này, cũng sắp xem xong rồi. Đã nhiều ngày, thực nghiệm cũng ra kết quả đi. Y còn có việc phải làm.