[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 120 :
Ngày đăng: 22:36 21/04/20
“Ta mượn qua sách của nàng.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên đáp, một chút cũng không bởi vì sự phẫn nộ của Quân Hành Tuyệt mà sợ hãi.
Quân Hành Tuyệt ngăn chặn lửa giận của bản thân, hắn biết tính cách của Khiêm, có đức tính trả ơn, có oán báo oán, vì nữ nhân này cho Khiêm mượn qua sách hữu dụng, cho nên Khiêm mới có thể che chở cho nàng một lần. Mà cũng chỉ có một lần mà thôi. Qua lúc này đây, nữ nhân này sống hay chết, Khiêm mới không thèm để ý.
Quân Hành Tuyệt hạ thân thể xuống, nhìn thấy nữ nhân chật vật trước mắt, nâng đầu của nàng lên, đánh giá nàng. Ánh mắt kia làm cho trong lòng Công chúa Đông Li nổi lên hàn ý. Lạnh như băng lại tàn khốc, ánh mắt muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn. Nàng muốn tránh, đáng tiếc thân thể không thể khống chế, chỉ có thể để cho Quân Hành Tuyệt đánh giá.
“Bộ dáng không tồi, là Công chúa của Đông Li đi.” Chuyện gì Quân Hành Tuyệt đã nhìn qua thì sẽ không quên, hắn nhớ rõ ở tại nơi nào gặp qua nữ nhân này, dám có ý nghĩ muốn Khiêm của hắn, “Nhớ kỹ, Khiêm là của ta, Đông Li, không cần tồn tại.” Tài nguyên mới thu thập đã không cần, Đông Li cũng sẽ không cần tới nữa, dám nghĩ tới người không nên nghĩ tới, Đông Li, hừ.
Cái gì? Công chúa Đông Li không rõ ý tứ của người này.
Mà Quân Hành Tuyệt lấy hành động để nói cho Công chúa Đông Li, hắn có ý tứ gì.
Buông Công chúa Đông Li ra, Quân Hành Tuyệt đem Thượng Quan Khiêm hung hăng ôm vào trong lồng ngực, hôn lên môi của đối phương, hôn thật sâu, bày ra thị uy để Công chúa Đông Li nhìn thấy, trong mắt là khinh thường cùng hèn mọn. Sau đó biến mất ở trước mắt Công chúa Đông Li.
Công chúa Đông Li không có kinh ngạc vì Quân Hành Tuyệt đột nhiên biến mất, nàng đã bị hàng động vừa rồi của Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm dọa tới rồi. Hai nam nhân hôn môi, hơn nữa nàng nếu nhớ không lầm thì bọn họ là huynh đệ, như thế nào sẽ? Tại sao có thể như vậy? Không, Tín vương nhất định không phải là tự nguyện, nhất định là bị bắt buộc. Đúng vậy, nam tử ôn nhuận kia như thế nào có thể tự nguyện làm ra chuyện xấu xa như vậy, nhất định là bị Thái thượng hoàng kia bức bách.
Công chúa Đông Li đã quên rằng Thượng Quan Khiêm có thể đứng ở trên mặt hồ, thực lực đủ để vừa rồi còn có thể che chắn cho nàng trước lửa giận của Quân Hành Tuyệt. Một lòng cho rằng Thượng Quan Khiêm là bởi vì bị bức bách, thậm chí sinh ra được ý tưởng phải giải cứu cho Thượng Quan Khiêm.
“Công chúa.”
“Lê nhi.” Tiếng của Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ truyền tới, bọn họ vừa rồi cách nơi này rất gần, không nghĩ tới lại cảm nhận được cỗ uy áp kia. Hơn nữa thiên địa biến sắc, bầu trời trong xanh vừa rồi đã xuất hiện mây đen dày đặc, xem chừng trời muốn đổ mưa.
“Kí tướng, ca ca.” Hai người kia hiện tại ở trong lòng Công chúa Đông Li là trụ cột, nhìn thấy hai người, Công chúa lao tới trong lòng Tiêu Vũ, bất chấp che giấu.
“Cứu… cứu y, các người nhất định phải cứu y. Y nhất định không phải là tự nguyện, y là bị bắt buộc.” Công chúa vội vàng nói, trong mắt là lo lắng, không tin cùng với biểu lộ kích động không thể nghi ngờ.
“Ta quả thực khó hiểu.” Kí Thanh Vân thừa nhận bản thân không biết nguyên nhân.
“Bởi vì nói không được. Chỉ cần ra khỏi cung đình này, không có một ai có thể nói được ra ngoài, liền ngay cả viết cũng làm không được.” Sùng đế tự tin nói.
“Ta vẫn còn không hiểu.” Kí Thanh Vân không rõ.
“Ngươi cứ đi ra ngoài thử một chút là biết. Nhưng mà không cần cậy mạnh nha, sẽ chết đó.” Lạc vương ngắt lời nói. Thật là, thực sự không thể yên ổn a. Sắp tới không nên đi tới Ám Cung, cẩn thận sẽ bị phụ hoàng giận chó đánh mèo. Trở về phải thu thập đồ đạc, rời xa Ám Cung, bế quan tu luyện.
“Tốt lắm, sự tình đều đã như vậy, vậy thì bắt đầu hành động đi. Lão tam, ngươi cùng lão ngũ đi tới Đông Li. Lão ngũ, để cho toàn bộ tông sư trở lại vị trí cửa để đợi lệnh. Lão tam, ngươi lại liên lạc với quan viên bên kia để cho bọn họ thông báo tới tất cả người Nguyên quốc, phải trở về nước. Nếu có người muốn ở lại đó cũng không cần phải quản, chờ sau khi người bên đó rút lui xong, để cho bọn họ thông qua cửa trở về. Động tác nhanh lên.” Ở trước mặt người Đông Li, Sùng đế hạ mệnh lệnh.
“Được.” Bình vương cùng Lạc vương rõ ràng lĩnh mệnh, sau đó vận khởi khinh công rời đi.
Sùng đế xoay người rời đi, có rất nhiều chuyện phải làm.
Người đi cùng thương hại nhìn người Đông Li gặp nạn, sau đó xoay người rời đi. Liền ngay cả người hầu của Nguyên quốc vừa nãy đứng tại nơi này hiện tại cũng đã rời đi. Đối với Đông Li đã không cần phải… để ý nữa, một quốc gia nhất định phải diệt vong.
Hiện tại bọn họ đau đầu chính là phải làm như thế nào cùng Đông Li phân rõ quan hệ, tuyệt đối không thể để cho vị kia biết, bọn họ biết Công chúa Đông Li đối với Tín vương có tình cảm. Chuyện này phải như thế nào mới có thể giấu diếm đây?
Người Đông Li nhìn thấy người Nguyên quốc vội vàng rời đi, tới tột cùng là có chuyện gì?
“Kí tướng.” Một cỗ dự cảm không tốt quẩn quanh ở trong lòng bản thân, vì sao người Nguyên quốc lại có phản ứng kỳ quái như thế. Cửa, đó là cái gì? Còn có tất cả tông sư? Đó là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là nói ở Nguyên quốc còn có tông sư, hơn nữa không phải chỉ vượt qua một vị?
“Không biết.” Dự cảm điềm xấu, Kí Thanh Vân cũng có, bất quá hiện tại gã muốn đem việc này nói cho Hoàng đế Đông Li biết. Bất luận thế nào thì chuyện của Thái thượng hoàng Nguyên quốc cùng Tín vương cũng là một lợi thế. Về phần những lời vừa rồi, Kí Thanh Vân có chút để ý, gã quyết định rời cung để tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân là gì, khiến cho người Nguyên quốc tự tin như thế, làm cho chuyện đại sự như vậy chưa bao giờ bị lộ ra ngoài.