[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 125 :
Ngày đăng: 22:36 21/04/20
Thị vệ ngoài cửa tiến vào trong đại điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ở phía trên hoàng tọa không phải là Hoàng đế. Hoàng đế lúc này tự mình cung kính đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào y. Có thể đi vào trong hoàng cung, đặc biệt là sau khi hoàng cung có bí mật trọng đại kia, người ra ngoài hoàng cung mỗi người đều phải trải qua thẩm tra cùng khảo nghiệm. Mà làm thị vệ, năng lực ứng biến cũng tuyệt đối không thể kém.
Tinh anh như vậy, sau khi kinh ngạc trong nháy mắt liền lập tức tỉnh ngộ. Mà nguyên nhân làm cho y có khả năng tỉnh ngộ nhanh như vậy là bởi vì phụ thân Đỗ Thành cùng mẫu thân Tử Yên của y. Cho nên đối với hai người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng mà cũng biết. Hai người đó xuất sắc như thế, chỉ cần nghe qua miêu tả hình dùng về họ, đều có thể biết được họ là ai.
Thị vệ Đỗ Vũ trầm ổn quỳ xuống, phong phạm thế gia làm rất tốt. Đầu tiên là đối với hai người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế vấn an, sau đó mới khấu kiến Hoàng đế, tiếp theo thưa chuyện, ở ngoài cửa huyên náo chính là Kí Thanh Vân của Đông Li.
Hôm qua, Kí Thanh Vân ra khỏi cung, muốn biết xem nguyên nhân vì sao Nguyên quốc có thể giữ được bí mật kia. Kết quả tự nhiên là cảm nhận được uy áp của thiên địa. Cỗ lực lượng không thuộc về người phàm này đã hoàn toàn phá hủy nhận thức của Kí Thành Vân.
Thất hồn lạc phách trở lại hoàng cung, khiến cho Thái tử cùng Công chúa Đông Li sợ hãi. Đây là đệ nhất bình tĩnh, cho dù núi lở trước mặt cũng không đổi sắc, Bố Y Tướng Kí Thanh Vân sao? Tới tột cùng là cái gì đã khiến gã bị đả kích thành như vậy.
Kí Thanh Vân cái gì cũng không nói, chỉ là đem chuyện tình của Tín vương cùng Khai đế viết lên trên giấy, gấp cẩn thận rồi giao cho người bên ngoài, bảo hắn mang ra khỏi cung. Tuy rằng không rõ nguyên nhân thế nhưng người hầu vẫn làm theo.
Không cần phải cẩn thận từng li từng tí, người ở trong cung này coi nhẹ bọn họ, thậm chí ngay cả hành vi bọn họ tự tiện ra khỏi cửa cung cũng chẳng ngăn cản.
Ngay một khắc khi đi ra khỏi cửa cung, người hầu chỉ cảm thấy chỗ đang giấu thư nóng lên, theo bản năng sờ một cái, tro tràn từ trong đó rơi xuống. Người hầu chấn động, lôi ra liền thấy lá thứ kia đã muốn trở thành tro tàn.
Sau đó người hầu nhìn thấy thủ vệ tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng tại đáy mắt kia rõ ràng là cười nhạo, cười nhạo ngu xuẩn cùng sự nhỏ bé của bọn họ.
Người hầu lập tức trở lại chỗ của Kí Thanh Vân để hồi báo, Kí Thanh Vân cả đêm ngủ không được, liền cứ như vậy ngồi ngơ ngác, đờ đẫn dại cả ra. Bất luận là Thái tử hay Công chúa Đông Li nói cái gì, gã đều giống như không nghe thấy.
"Ta hiểu được, đây là lỗi sai của ta, bất luận như thế nào thì ta cũng sẽ phải bù lại sai lầm của bản thân." Nàng là Công chúa của Đông Li, Đông Li còn có phụ hoàng, thân nhân, bằng hữu của chính mình, còn có vô số còn dân. Bởi vì nguyên do là bản thân, khiến cho bọn họ lâm vào nguy hiểm, nàng không thể trốn tránh, cũng không thể trốn tránh được. Đây là trách nhiệm của nàng.
"Công chúa hiểu được là tốt rồi." Đối với vị Công chúa này, nói không oán hận là không có khả năng. Nếu không phải vì nàng, sự tình cũng không đi tới bước này. Chỉnh là nhìn thấy tự trách cùng tuyệt vọng ở trong đáy mắt nàng thì không khỏi lại thương tiếc. Chỉ là một cô gái a, chỉ là nhớ thương một người mà thôi a, vì sao lại sẽ có kết quả như vậy đây.
Thái tử nhìn muội muội của mình, vì Đông Li, bọn họ khiến cho nàng gả xa tới Nguyên quốc, không nghĩ tới sẽ làm cho nàng gặp được một người, một người không thể chạm tới, một người đã khiến cho Đông Li lâm vào thế cảnh như vậy. Có thể trách ai, trách nàng sao? Không, đều là mệnh a.
Ba người mang theo tâm sự, tìm kiếm người chủ sự của Nguyên quốc, tính tính thời gian hẳn là đang lúc lâm triều, liền đi tới bên ngoài đại điện. Quả nhiên, lâm triều còn đang cử hành. Không bao lâu, bọn họ nghe được thanh âm trong điện đối với Thái thượng hoàng cùng Tín vương vấn an, bọn họ chỉ biết bọn họ nên đối mặt.
Nhìn thấy một thị vệ đi vào, ba người im lặng xuống. Mục đích đã đạt được, kế tiếp...
Không bao lâu, thị vệ lại đi ra, nhắn dùm ý tứ của bên trong là muốn để bọn họ đi vào.
Nhìn lẫn nhau, sửa sang lại một chút, cho dù kết quả có là chết thì cũng phải biểu hiện ra khí tiết của Đông Li. Thở sâu, trong ánh mắt đồng tình của bọn thị vệ, tiến vào đại điện.
Mỗi một bước, đều nặng nề như vậy. Lưng đeo trách nhiệm của hàng vạn hàng nghìn con dân trong một quốc gia, sắc mặt của Kí Thanh Vân càng lúc càng ngưng trọng. Không sợ hi sinh chịu trách nhiệm, bọn họ phải nghiêm túc hợp lại liều mình tìm được một đường sinh cơ (khả năng sống) thoát thân. Thái tử Đông Li cao ngạo ban đầu đã biến mất, gặp gỡ lần này đã thấy trưởng thành hơn, có vài phần cảm giác giống Hoàng đế Đông Li, đã là trách nhiệm của vương giả. Công chúa cũng như vậy, trong một quãng đường ngắn ngủn đã trở nên thành thục, nàng không thể không thành thục a.
Để cho chúng ta tới tranh thủ một đường sinh cơ đi.