[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 18 :
Ngày đăng: 22:34 21/04/20
Không cần ra bên ngoài xem, Quân Hành Tuyệt đã phát giác được không khí chung quanh không ổn, sự mẫn cảm của người học võ đã phát hiện sự im lặng kì lạ trên đường, còn có tiếng vang từ binh khí. Thời điểm xe ngựa dừng lại, Quân Hành Tuyệt nhíu mi, Đỗ Thành hội báo bọn họ bị vây quanh. Nghe được câu “Phượng công tử, thỉnh bước ra.”, ý cười chây lười của Quân Hành Tuyệt dần trở nên nguy hiểm, con mắt nheo lại, sát ý lưu chuyển.
Thượng Quan Khiêm ngồi đối diện Quân Hành Tuyệt, nhìn thấy tức giận trên mặt hắn, mở miệng nói.”Tuyệt, bằng hữu của ngươi.”
Quân Hành Tuyệt thu hồi sát ý, nhìn Thượng Quan Khiêm, “Không phải bằng hữu, là địch nhân a, Khiêm, ở trong xe ngựa, không cần đi ra ngoài, ta lập tức sẽ giải quyết.” Quân Hành Tuyệt nói, hắn không muốn để cho nam tử ôn nhuận như ngọc này nhìn thấy bộ mặt tàn khốc của hắn, một hồi nhất định sẽ có người tử vong, huyết tinh dơ bẩn như vậy không nên tiến vào đôi con ngươi ôn nhuận thanh nhã này, nếu có thể hắn thậm chí muốn điểm huyệt Thượng Quan Khiêm, để cho y hôn mê đi, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không được vào tai y, thế nhưng hắn không thể. Mấy ngày nay ở chung hắn biết Thượng Quan Khiêm là kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức ngay cả đế vương y cũng không để vào mắt, cho nên hắn thích cùng Thượng Quan Khiêm ở chung, bởi vì ở trong mắt y hắn chính là Quân Hành Tuyệt, không phải Hoàng Đế, nếu hắn điểm huyệt Thượng Quan Khiêm, bất luận là lý do gì đều là vũ nhục đối với Thượng Quan Khiêm, hắn không thể làm vậy.
“Ngươi nghĩ muốn bảo hộ ta?” Nghe phân phó của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm cười nhìn hắn. Bảo hộ, y có thể cho rằng Quân Hành Tuyệt là đang muốn bảo hộ y không?
“Đúng vậy, cho nên, Khiêm, không cần đi ra ngoài.” Đem tay mình đặt lên tay Thượng Quan Khiêm, cánh tay ôn nhuận oánh bạch ngay tại dưới tay hắn, trong lòng như có cái gì vừa lướt qua, vội vàng đè lại sự nhộn nhạo vừa dao động trong lòng, ổn định tâm thần, còn thật sự nghiêm túc đối Thượng Quan Khiêm nói.
“Ngươi đi đi.” Thượng Quan Khiêm không đáp ứng ngay. Không nghĩ tới kẻ ích kỷ như Quân Hành Tuyệt cũng sẽ muốn bảo hộ một người, hơn nữa người này lại là y, Thượng Quan Khiêm cảm thấy rất nực cười, trong lòng không dao động, cảm động cũng không có. Bởi vì đối với y mà nói, Quân Hành Tuyệt muốn làm gì hắn cũng không để ý, bởi vì chuyện này hết thảy chì là một trò chơi, một trò chơi kết giao bằng hữu, thế nhưng Quân Hành Tuyệt lại thật sự nghiêm túc, mà y vẫn như cũ không lòng dạ nào. Y không có ác cảm, lại càng không cảm động, hết thảy đều là Quân Hành Tuyệt tự lựa chọn, theo ngay từ đầu Quân Hành Tuyệt đã không ở trong tâm y, như thế mà thôi.
Quân Hành Tuyệt sao lại không biết câu trả lời của Thượng Quan Khiêm trên thực tế là không đáp ứng, thế nhưng hắn có thể như thế nào, cường ngạnh ra lệnh, Thượng Quan Khiêm tuyệt đối sẽ không nghe, thậm chí sẽ rước lấy phản cảm từ Thượng Quan Khiêm, đây là điều hắn tuyệt đối không muốn. “Khiêm, không cần đi ra ngoài.” Quân Hành Tuyệt chỉ có thể trịnh trọng lặp lại lần nữa, sau đó buông tay Thượng Quan Khiêm, xuống xe ngựa.
Thượng Quan Khiêm không hề động, ngồi ở bên trong xe ngựa. Không cần đi ra ngoài, Quân Hành Tuyệt, ý muốn bảo hộ của ngươi thật là rất thú vị. Ngoại trừ đồng bạn ra, ngươi là người thứ nhất muốn bảo hộ ta, vậy thì cứ không ra thôi. Thế nhưng đừng khiến ta thất vọng, mấy kẻ địch nhân không đáng để tâm này, ngươi phải giải quyết hết a, nếu không, ta sẽ nhịn không được phải ra tay, ta đã ngửi được hương vị của huyết, phần hắc ám sắp bình ổn lại bắt đầu trổi dậy. Lúc này sẽ phải dùng huyết làm cho nó an phận lại.
Những kẻ đang tiến công dừng lại, quay về bên cạnh trung niên nam tử, bọn họ đã có ý lui, cả đám người bọn họ bây giờ chỉ còn lại khoảng mười người.
Nhóm hộ vệ cũng rút nhỏ giới hạn, bảo vệ Quân Hành Tuyệt cùng xe ngựa.
“Diêm La, giết hắn.” Đỗ Thành nhìn thấy Diêm La, cao hứng nói.
Trung niên nam tử nghe Đỗ Thành nói đã biết đây là quản gia của vị Thượng Quan công tử kia, Diêm La, vốn không mấy để tâm, không ngờ lại là một người võ công cao cường như vậy, thế nhưng cũng tốt, trung niên nam tử đã có một quyết định khác.
“Diêm La quản gia, giết ta, bọn họ sẽ không toàn mạng đâu nga.” Sắc mặt trung niên nam tử lúc này tuy có chút trắng, thế nhưng vẫn rất trấn tỉnh. Nếu người này không phải là địch nhân thì sẽ là một nhân tài, chỉ tiếc hắn vẫn là địch nhân.
Trừ bỏ chủ nhân, thế nhân chết sống cùng hắn không quan hệ, Diêm La trên mặt biểu tình không đổi. Hắn vừa rồi sở dĩ ra tay là bởi vì đám người này dám can đảm đem mục tiêu hướng lên người chủ nhân, cho nên bọn chúng đáng chết, vốn muốn giết hết, nhưng chủ nhân mệnh lệnh hắn không cần giết, mệnh lệnh của chủ nhân là hết thảy, cho nên người này hắn vẫn không giết.
“Dẫn bọn chúng đi ra.” Trung niên nam tử đối một thủ hạ đứng bên người nói.