[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 22 :

Ngày đăng: 22:34 21/04/20


Hai tháng, hai tháng Quân Hành Tuyệt trở lại cung, cung nhân cùng các đại thần đều trong lòng lo sợ suốt hai tháng. Bởi vì Quân Hành Tuyệt tâm tình không tốt, một khi làm sai  là sẽ nổi giận lôi đình, nhẹ thì không sao, vài câu quở trách, phạt chút bổng lộc, đây đã xem là tốt. Nặng thì giáng cấp quan, tệ hơn nữa thì đánh mất tánh mạng. Hoàng thượng trước kia tuy rằng tâm tính khó dò, thế nhưng chưa bao giờ âm tình bất định như lúc này, nói là âm tình bất định, thế nhưng căn bản không có tình a, tất cả đều là lôi đình.



Người có thể khuyên nhủ Hoàng thượng là Trấn vương lại đang bế quan, bọn họ chỉ có thể kiên trì qua ngày, Trấn vương bế quan hình như là nửa năm, lúc này đã gần đến. Các đại thần bắt đầu hy vọng Trấn vương xuất quan sớm một chút. Như vậy những ngày khó khăn mới có thể trôi qua, làm sai bọn họ sẽ nhận sai, thế nhưng không làm gì sai cũng không được yên. Hiện tại muốn gặp Hoàng thượng, còn phải nghe ngóng trước một phen, chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu không phải chuyện trọng yếu, vẫn là đừng gặp.



“An tổng quản.” Một đại thần quen biết lên tiếng chào.



“Trương đại nhân.” An tổng quản tròn xoe là đại nội tổng quản, tuy rằng đã trung niên, thế nhưng khuôn mặt tròn tròn kia khiến cho hắn nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn. Khuôn mặt tròn vo, con mắt híp lại, thoạt nhìn ngu ngốc dễ bị lừa.



“An tổng quản, không biết tâm tính Hoàng thượng hôm nay như thế nào?”.



“Trương đại nhân có việc tìm Hoàng thượng?” An tổng quản híp mắt hỏi, vẻ mặt vụng về thật thà.



“Cũng không phải chuyện gì quan trọng.” Cho nên mới muốn nghe cho chắc chắn, miễn cho gặp tai ương. Từ trong ống tay áo lấy ngân phiếu ra, đưa cho An tổng quản.



Động tác nhanh chóng mà thuần thục, ngân phiếu biến mất ngay trong ống tay áo của An tổng quản. Hé ra khuôn mặt tròn tròn tươi cười.



“Hoàng thượng hiện tại đang ngủ, tâm tình sao à? Không phải nô tài lắm miệng nhưng, ai, Hoàng thượng gần đây tâm tình không tốt mấy, cũng không biết là kẻ vô lại nào dám chọc tới Hoàng thượng, ai, nô tài muốn vì Hoàng thượng phân ưu a, nhưng nô tài không có bổn sự đó.” Nói xong, khuôn mặt tròn vo lộ ra biểu tình khổ sở thương tâm, một bộ dáng hết sức trung thành




Quân Hành Tuyệt bước vào Uyển Nghi cung của Thục phi cũng không nói gì, trên mặt như trước không có biểu tình. Đối với chuyện Hoàng Thượng gần nhất tâm tình không tốt, chốn hậu cung cũng có nghe qua. Hiện tại thấy mới biết đó là sự thật. Hoàng thượng trước kia dù tâm tình không tốt thì đối với các phi tử đều mang theo ý cười khiến cho các nàng mê muội không thôi, chây lười, khêu gợi, lạnh lùng. Khiến cho các nàng vì hắn phát rồ. Mà hiện tại không có một chút ý cười, Thục phi âm thầm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận.



Quân Hành Tuyệt ngồi ở trên giường, nhìn Thục phi. Hắn sở dĩ thường xuyên đến chỗ của Thục phi là bởi vì có thể thấy được bóng dáng của người kia trên người nàng, Thục phi có chút gì đó giống với người kia. Sau khi gặp được y nửa năm, hắn đều lấy các phi tử trong cung ra so sánh với y, biết rõ không nên, lại nhịn không được làm như vậy. Trong chốn hậu cung này, giống nhất chính là Thục phi. Không phải nói bộ dáng, mà là phương diện khí chất có chút tương tự, nhu hòa, nhưng khí chất người kia vẫn có phần nổi trội hơn.



“Hoàng thượng, có chuyện gì không vui, ngài nói với nô tì đi, nô tì biết nô tì năng lực không nhiều, nhưng nô tì muốn vì ngài chia sẻ nửa phần.” Thục phi ngồi bên người Quân Hành Tuyệt dịu dàng nói, trong mắt là tình ý không thôi.



Quân Hành Tuyệt không nói gì, chỉ là nhìn Thục phi. Thục phi cũng nhìn chăm chú vào Quân Hành Tuyệt, trong mắt người ngoài thì đây đúng là tình ý kéo dài a. Thế nhưng Quân Hành Tuyệt sau khi nghe Thục phi nói, lại nghĩ tới một câu khiến cho hắn đau lòng không thôi kia, “Bọn họ quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời này.” Những lời này, chỉ cần nhớ tới lại giống như một con dao sắc, không ngừng rạch những đường trong lòng hắn, hắn phẫn nộ là bởi vì câu nói này.



“Thục phi, ở trong lòng nàng, trẫm có quan trọng không?” Quân Hành Tuyệt hỏi.



“Hoàng Thượng, ngài ở trong lòng là nô tì là người quan trọng nhất.” Thục phi hồi đáp, trong mắt thâm tình vừa nhìn đã biết. Nàng yêu Hoàng thượng, là thật sự yêu, lúc lần đầu nhìn thấy ngài ở quốc công phủ, phong độ thân phận của ngài khiến cho nàng si mê, nàng từng gặp được một nam tử tuấn mỹ như vậy nhưng phong cách hoàn toàn bất đồng, nhưng khiến cho nàng yêu cũng chỉ có ngài, cho dù nam nhân kia có ân với nàng, thế nhưng người kia là người thường, làm sao có thể so sánh được với ngài, để tiến cung thì hủy diệt đi cũng không tiếc......



“Quan trọng nhất sao?” Thế nhưng trong lòng hắn, quan trọng nhất không phải nàng. Nâng đầu Thục phi, hôn lên đôi môi xinh đẹp. Thục phi thẹn thùng đáp lại.



Trướng mạn buông xuống, che đi một màn xuân sắc.