[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 29 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
Biểu tình trên mặt Quân Hành Tuyệt thật rất khó xem, lúc trắng lúc xanh, sau đó: “Ha ha ha, ha ha ha, ” Quân Hành Tuyệt cười cuồng dại, trong tiếng cười mang theo nỗi tuyệt vọng.”Ha ha ha, trẫm nghĩ rằng yêu Khiêm đã đủ tuyệt vọng rồi, không nghĩ tới, các ngươi lại khiến cho trẫm càng tuyệt vọng hơn nữa, huynh trưởng, Khiêm vì sao lại trở thành huynh trưởng của trẫm? Năm đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Các ngươi nói cho trẫm?” Quân Hành Tuyệt phẫn nộ nhin hai người biết rõ chân tướng đang đước trước mặt. Khiêm là nam tử, này cũng thế, trên đời này vẫn có nam sủng tồn tại, hắn tuyệt vọng là bởi vì Khiêm không thương hắn, cũng sẽ không thương hắn, hắn cũng không thể đem Khiêm trở thanh nam sủng của mình, đoạn tình cảm này đã rất vô vọng. Nhưng yêu huynh trưởng của mình là nghịch luân bội đức. Yêu nam tử đã phải chịu bao nhiêu chê cười, huống chi lại yêu phải huynh trưởng của mình.
“Hoàng thượng, ai, ” La Thái y biết Hoàng thượng tuyệt vọng, chuyện như vậy sao lại phát sinh a, nghiệt duyên a, “Ngài bình tĩnh nghe cựu thần nói đi, năm đó cựu thần ở trong cung, biết rõ hơn so với Trấn vương.”
“Hảo, trẫm nghe.” Cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại chút, nhưng cánh tay đang xiết chặt lấy tấm chăn lại tiết lộ nội tâm đang kích động của hắn, nhưng hắn phải biết được chân tướng, năm đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì. Quân Hành Khiêm đó vốn là tên của Khiêm, cũng là tên của Tín vương, là tên của người mà phụ hoàng và mẫu hậu cảm thấy có lỗi, nhưng năm đó đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, hắn cũng không rõ ràng, nếu hắn có biết qua, có phải hay không sẽ có thể đoán được điều gì đó từ trong biểu hiện của La Thái ý, như vậy đoạn tình cảm này có lẽ đã không phát sinh.
“Thượng Quan công tử là con đầu lòng của Tiên hoàng và Thượng Quan Hoàng Hậu, cũng chính là đứa con cả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Khiêm điện hạ đã là Hoàng Đế hiện tại.” La Thái y thản nhiên đích nói xong.
Vị trí này vốn là thuộc về ngươi sao Khiêm. Cánh tay đang nắm chặt của Quân Hành Tuyệt trở nên có chút trắng. Năm đó phụ hoàng hạ chỉ phong hắn làm Hoàng Đế, hắn là Hoàng Đế danh chính ngôn thuận, thế nhưng khi nghe thấy ngôi vị này thật lâu trước đó vốn là của Khiêm, hắn cảm thấy mình như đã cướp của Khiêm thứ gì đó.
“Thượng Quan Hoàng Hậu tuy là con nhà quan lại, nhưng lại kém hơn ba phi lúc đó, vì để trấn an ba phi nên Tiên hoàng đã không lập Khiêm điện hạ làm Thái tử. Sau đó ba phi lục tục sinh hạ ba vị Hoàng tử. Nếu không phải năm đó nhờ Thái hậu che chở Thượng Quan Hoàng Hậu cùng Khiêm điện hạ, mẫu tử hai người họ chỉ sợ đã sớm chết ở trong cung.” Thượng Quan Hoàng Hậu năm đó được che chở rất tốt, đối với chuyện hậu cung tranh đấu hiểu biết quá ít, bằng không cũng sẽ không bị......
“Sau Tiên hoàng không để ý đến sự phản đối của Thái hậu, đem Phượng hậu thú vào cung, như vậy không có gì, Thượng Quan Hoàng Hậu không quản, khuyên Thái hậu nhận Phượng sau, đối với chuyện Hoàng thượng độc sủng Phượng hậu tuy rằng cũng oán hận, thế nhưng không nhiều lời, bởi vì Thượng Quan Hoàng Hậu tin tưởng vững chắc Khiêm điện hạ chính là Hoàng Đế tương lai, vẫn giáo dục Khiêm điện hạ trở thành một nhân quân (vị vua nhân từ).” Khiêm điện hạ năm đó thật sự rất hợp với tiêu chuẩn này.
“Lúc ta gặp qua nó vài lần, nó quả thật có tư chất của một vị nhân quân.” Lúc này Quân Thường Hằng ngắt lời, “Thượng Quan hoàng hậu dạy bảo rất khá.”
Khiêm, lúc ngươi còn nhỏ là như vậy sao? Hắn tưởng tượng Khiêm nho nhỏ, mang theo cùng mỉm cười như hiện tại, quả thật rất có phong thái của một vị nhân quân. Cánh tay chợt thả lỏng.
Khiêu nhai? Tình cảnh tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến cho một đứa trẻ tám tuổi phải khiêu nhai? Đau quá, đau quá, tựa như hàng vạn mũi châm đâm vào tim trẫm, thật sự đau quá.
“Trẫm muốn đi gặp Khiêm.” Hắn muốn gặp khiêm, hắn muốn hỏi rõ ràng, Khiêm, hận hắn không. Hắn phải biết cho rõ.
“Thấy y, người lại làm gì?” Quân Thường Hằng hỏi, nhìn thấy thì sao, phần tình cảm này không nên tồn tại.
Quân Hành Tuyệt trầm mặc, thấy thì sao, nếu Khiêm thật sự hận hắn, hắn phải làm như thế nào? Khiêm là huynh trưởng của hắn, điều này là sự thật, hắn không thể yêu, tình yêu này phải bỏ đi thôi, tốt nhất là không nên thấy, thế nhưng hắn muốn hỏi rõ ràng a, lúc Khiêm gặp hắn, lúc ở cạnh hắn, có hay không hận, trong đôi mắt vô tình kia chưa từng hiện lên hắn.
“Trẫm, cái gì cũng không làm, trẫm chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi, Khiêm có hay không từng hận trẫm?” Quân Hành Tuyệt nhắm mắt lại thống khổ nói, hắn điên cuồng nghĩ tới cho dù làm cho Khiêm hận mình cũng muốn đạt được Khiêm, nhưng khi thật sự bị Khiêm hận, hắn lại sợ, đau lòng, Khiêm, nguyên lai hận của người lại khiến cho ta thống khổ như vậy. Trẫm có thể hy vọng xa vời rằng ngươi không có hận trẫm có được không?
“Đã biết thì thế nào?” Quân Thường Hằng lại hỏi.
“Bất luận có hận hay không, trẫm vẫn sẽ chặt đứt phần tình cảm này, khôi phục lại thân phận của Khiêm, thay phụ hoàng và mẫu hậu bù đắp lại cho y, sau đó, y sẽ chỉ là Hoàng huynh của trẫm.” Khôi phục lại thân phận của Khiêm, từ nay về sau gọi y là Hoàng huynh, coi như là tự cảnh cáo chính mình không nên ôm loại tình cảm không nên có.
Quân Hành Tuyệt biểu tình trên mặt còn khó coi hơn cả khóc lóc, phần tình cảm cấm kị này hắn sẽ gạt bỏ. Thế nhưng tình cảm này chính là vận mệnh của đối tinh, trừ phi chết đi, nếu không sẽ không bao giờ bỏ xuống được, hiện tại Quân Hành Tuyệt không biết, thế nhưng không lâu sau hắn cũng sẽ biết muốn buông xuống phần tình cảm này là khó như thế nào, phải nói rằng đó là không có khả năng bỏ xuống mới đúng