[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 53 :

Ngày đăng: 22:35 21/04/20


Y vừa rồi nói không đáp ứng, điều này sao có thể? Sau khi nàng khẩn cầu đến mức như thế mà một con người thiện lương lại nói không đáp ứng. “Sư huynh?” Thục phi khó có thể tin mở to hai mắt, nhìn nam tử vẫn cười ôn hòa như trước. Rõ ràng là tươi cười giống như trước đây, rõ ràng vẫn là ôn nhuận như ngọc giống như trước đây, thế nhưng vì sao lại cảm thấy thật lạnh lẽo.



“Hạ Nhị Hà, tình nghĩa sư huynh muội giữa ta và ngươi đã đứt từ khi ngươi sai người đến giết ta rồi, ngươi không có tư cách yêu cầu ta cái gì. Cái giá của việc phản bội ta, ta sẽ cho ngươi nếm thử.” Thượng Quan Khiêm ôn nhu nhìn Thục phi, khiến cho người ta không thể tin được những từ ngữ như vậy là xuất phát từ trong miệng của y.



“Sư huynh?” Người này là ai vậy? Y không phải Thượng Quan Khiêm mà nàng biết, lãnh khốc như thế, quyết tuyệt như thế, Thượng Quan Khiêm không phải là người như thế? Người này là ai vậy?



“Hoàng thượng, Hoàng thượng, xin đợi một chút.” Thanh âm của Văn nhi đang canh giữ ở ngoài hoa viên truyền đến, khiến cho Thục phi lắp bắp kinh hãi.



Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thục phi trong lòng nghĩ biện pháp. Sau đó đứng lên, tháo xuống đai lưng của mình, xé y phục trên người, lộ ra hai vai trắng nõn, cái yếm hồng sắc (màu đỏ), sau đó la toáng lên, “Tín vương, không được....” chạy đi xuống dưới đình.



Quân Hành Tuyệt hôm nay vẫn tiếp tục tỉnh lại từ trong mộng xuân. Mở mắt ra, liền nhìn thấy long văn (hoa văn hình rồng) trên đỉnh giường, lại là một giấc mộng. Quân Hành Tuyệt nâng tay trái lên, che hai mắt lại, mỗi lần đều là vậy, trong mộng chiếm giữ y, xâm phạm y, đạt được thỏa mãn tới cực điểm, sau đó lại nhận ra đó chỉ là một tràng mộng.



Trong mộng lần này, thân thể trắng nõn của Hoàng huynh bị hắn đặt ở dưới thân, dùng trù bố (vài lụa) che lại hai mắt Hoàng huynh, không để cho mình nhìn thấy chán ghét cùng băng lãnh trong đôi mắt trong trẻo kia, đem hai tay Hoàng huynh cột vào đỉnh giường, không để cho đôi tay kia phản kháng lại mình. Còn hai tay mình thì không ngừng di động trên thân thể Hoàng huynh, chạm vào phần da thịt chỉ có thể nghĩ đến chứ không chiếm được kia, môi cùng lưỡi không ngừng tạo ra những dấu vết ái muội trên thân thể, dấu vết chiếm hữu. Không để ý đến Hoàng huynh cầu xin, cường ngạnh bài khai (mở ra) hai chân y, để cho dục vọng của mình xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, không ngừng đoạt lấy, theo đuổi cảm giác trầm mê của bản thân bên trong đó.



Giấc mộng ban đầu vốn không phải là tình thế ép buột, nhưng càng gần sáng lại càng quá phận, đó đã gần như là cường bạo, Quân Hành Tuyệt biết lý trí đang rời bỏ hắn, hắn nhẫn không được bao lâu nữa, nhưng hắn không có biện pháp, hắn yêu Hoàng huynh, yêu đến sắp nổi điên, hắn đã không thể ức chế được dã thú trong lòng. Phải thế nào, phải thế nào mới có thể khiến cho phần yêu này yên phận? Không, đã không kịp nữa rồi, lòng đang rục rịch, muốn, liều mạng muốn, bỏ qua đạo đức lễ nghi của thế tục, vứt bỏ hết thảy, muốn đạt được. Hắn muốn Hoàng huynh, muốn đến phát cuồng, cho nên, hắn ở trong mộng không ngừng xâm phạm Hoàng huynh, không ngừng cường bạo Hoàng huynh, đây là suy nghĩ sâu nhất trong lòng hắn, dục vọng xấu xí dơ bẩn, một trò hề không thể để Hoàng huynh nhìn thấy. Đây là lý trí duy nhất mà hắn còn lại.



Hoàng huynh, trẫm sắp nhịn không được, cho nên, đi mau, trẫm sợ thật sự sẽ thương tổn đến ngươi. Hy vọng ngươi trốn đi, một khi ngươi chạy thoát, trẫm cũng sẽ điên mất, sau đó có thể sẽ không để ý hết thảy đạt được ngươi. Hoàng huynh, trẫm nên làm cái gì bây giờ? Trẫm chỉ là yêu ngươi mà thôi, không muốn thương tổn ngươi a.
“Ngươi là Văn nhi bên người Thục phi.” Không phải Quân Hành Tuyệt lưu ý Văn nhi này, mà là trí nhớ của hắn rất xuất sắc, người đã thấy qua sẽ không bao giờ quên.



“Vâng” Văn nhi không biết Quân Hành Tuyệt thiên phú dị bẩm, hai má đỏ lên, Hoàng thượng nhớ rõ nàng, nhớ rõ một cung nữ hèn mọn như nàng. Không thể trách Văn nhi phản ứng như thế, đại đa số nữ tử ở trong cung đối với Hoàng Đế đều có vài phần ảo tưởng, hơn nữa bộ dạng Quân Hành Tuyệt, các cung nữ đang trong độ tuổi thanh xuân ai lại không có vài phần ái mộ. Cho nên lúc Quân Hành Tuyệt nhớ rõ tên của nàng, trong lòng nàng là vui sướng, Hoàng thượng chú ý tới nàng, vậy Hoàng thượng có phải có vài phần ý tứ với nàng hay không?



“Ngươi ở trong này làm chi?” Quân Hành Tuyệt nhíu mày hỏi.



“Nô tỳ, nô tỳ, ” Văn nhi bừng tỉnh, hiện tại chủ tử của nàng đang ở cùng Tín vương tư hội (gặp riêng), Tín vương cùng nương nương gặp nhau có thể nói là ngẫu ngộ (vô tình gặp được). Nhưng chuyện này một khi tra ra nàng từng xuất hiện ở Lưu Vân điện, nếu Hoàng thượng hoài nghi Tín vương cùng nương nương có tư tình, vậy nương nương có thể giải thích là nàng đề nghị đến noãn các, kia nàng trở thành là cố ý hãm hại, nàng trong chuyện này tuyệt đối không muốn trở thành người chịu tôi thay. Sắc mặt Văn nhi trắng bệch, đây vốn là chuyện rất dễ dàng, nhưng điều kiện là Hoàng thượng đừng tới nơi này.



Không để ý tới Văn nhi, Quân Hành Tuyệt tiếp tục đi về phía trước.



“Hoàng thượng, Hoàng thượng, xin đợi một chút.” Văn nhi vội vàng đứng lên, kêu to, mục đích thứ nhất là ngăn cản Hoàng thượng, mục đích thứ hai là nhắc nhở người ở bên trong: Hoàng thượng tới.



Quân Hành Tuyệt nhìn người cung nữ đang ngăn cản hắn, nhíu mày, đang muốn ra tay đánh bay cung nữ này, chợt nghe thấy truyền đến tiếng kêu kinh hoảng “Tín vương, không cần....”.



Hoàng huynh đã xảy ra chuyện. Quân Hành Tuyệt trong đầu chỉ có ý niệm này, bất chấp này người cung nữ chướng mắt, chạy vào bên trong noãn các.