[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 55 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
“Hoàng thượng, nô tỳ biết tội, nô tỳ làm hết thảy đều là bởi vì quá yêu người, nô tỳ không muốn mất đi ngài, cho nên mới phạm phải tội lớn như thế, Hoàng thượng, xin ngài nể tình thật tâm của nô tỳ đối với ngài, buông tha nô tỳ...” Thục phi khẩn cầu Quân Hành Tuyệt đang bước ra khỏi đình, ôm cổ chân Quân Hành Tuyệt.
“Trẫm không yêu ngươi.” Quân Hành Tuyệt lãnh khốc nói, lại đá Thục phi ra, thân ảnh Hoàng huynh sắp nhìn không thấy rồi.
An Thịnh thở dài, đuổi theo bước đi của Hoàng thượng.
“Nương nương, ” Chỉ có Văn nhi còn ở lại bên người Thục phi đang chật vật, không phải bởi vì trung tâm (lòng trung thành), mà là nàng cũng giống như Thục phi thôi, Thục phi gặp chuyện không may thì nàng cũng không may theo, hiện tại chỉ hy vọng Thục phi còn có biện pháp vãn hồi.
“Không yêu ta,” Thục phi cuồng tiếu (cười như điên), Hoàng thượng không yêu nàng, như vậy nàng vì hắn làm mọi chuyện là vì cái gì, vì hắn, sát hại sư huynh có ân với mình, sư huynh trả thù nàng, nàng oán hận nhưng cũng hiểu, nhưng Hoàng thượng vì sao lại đối đãi với nàng như vậy, nàng làm hết thảy đều chỉ vì hắn, vì có thể xứng đôi với hắn, nàng biến thành như vậy, tranh giành tình nhân như những nữ nhân khác trong cung, hãm hại những người khác. Nàng từng có một đứa con, nhưng lại bị người ta hạ độc phải sanh non, cho nên nàng hiểu được, muốn sống sót trong cung điện này, thì nhất định phải ác hơn so với người khác, xuống tay nhanh hơn, nàng đã làm gì sai, chỉ là yêu hắn mà thôi, chỉ là muốn duy nhất ở bên cạnh hắn mà thôi. “Ta làm hết thảy, chỉ để đổi lấy một câu không yêu ta, Hoàng thượng, người sao lại nhẫn tâm như thế, ta thật sự yêu người a.” Thục phi thì thào, lòng nàng thật sự rất đau, bị người mình yêu hoàn toàn gạt bỏ, có thể không đau sao.
“Nương nương,” Văn nhi gọi một lần nữa, “Hoàng thượng ly khai.”
“Hoàng thượng, người không thể làm thế với ta.” Thục phi đuổi theo, đúng vậy, Hoàng thượng không thể, nàng làm mọi thứ đều chỉ vì Hoàng thượng, Hoàng thượng không thể đối nàng như vậy.
Quân Hành Tuyệt một hồi liền đuổi kịp Thượng Quan Khiêm.
“Hoàng huynh, hận nàng không?” Quân Hành Tuyệt trầm mặc một hồi, hỏi.
“Nàng chỉ là muốn đạt được thứ mà mình mong muốn, không có gì đáng giận cả.” Y không hận, chỉ là nàng không nên dây vào y mà thôi.
“Hoàng huynh cảm thấy vì yêu, bất luận làm chuyện gì cũng đều được?” Vây nếu hắn làm gì với Hoàng huynh thì cũng có thể chứ?
“Nếu cái gì cũng không làm, có thể đạt được sao?” Thượng Quan Khiêm đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo).
Sau khi Quân Hành Tuyệt biết sư muội kia là ai, đã nhanh chóng điều tra được quá khứ của Thục phi. Ba tuổi lạc đường, được một gia đình thường dân thu dưỡng, không ngờ sau đó vị phu nhân tốt bụng kia lại chết vì bệnh, lưu lại người cậu mê cờ bạc rượu chè, sản nghiệp vốn không nhiều lắm đã bị xài hoang phí hết. Sau đó cậu một lần say muốn cường bạo Hạ Nhị Hà, Hạ Nhị Hà chạy trốn, bởi vì gièm pha, người cậu này cũng không nói với người ngoài, không lâu sau người cậu này cũng vì vấn đề khoản nợ cá cược mà phải bỏ mạng. Hạ Nhị Hà lưu lạc giang hồ, bị người lừa nhập thanh lâu, sau đó lại gặp Hoàng huynh vừa xuất cốc, được nhận làm sư muội.
Lúc nghe thấy chuyện Hoàng huynh từng xuất nhập thanh lâu, sắc mặt Quân Hành Tuyệt một mảnh xanh mét, hận không thể đem tòa thanh lâu kia hủy một lần nữa. Cho dù Hoàng huynh khi đó chưa làm gì, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Hoàng huynh xuất nhập cái loại địa phương này, hắn không thể khống chế máu điên của mình.
Chuyện tiếp theo chính là xuất cốc nhận lại người thân, sau đó lấy oán trả ơn. Những chuyện Hạ Nhị Hà làm ở trong cung cũng được cấp cho Dự quốc công xem.
Dự quốc công nhìn thấy công văn được đưa tới, nhắm mắt lại. Dự quốc công cả đời trung tâm vì nước, trời sanh tính ngay thẳng, không ngờ lại có một nữ nhi như vậy. Dự quốc công phu nhân thừa dịp Dự quốc công không lưu tâm, cũng nhìn công văn. Nàng sao lại không muốn nhìn xem, nữ nhi dịu dàng của mình lại là người như vậy, những chuyện khác không nói, nhưng đối với Tín vương có ân với mình mà cũng hạ thủ được, may mắn Tín vương còn sống.
Phu thê Dự quốc công khổ sở thật lâu, nhưng Hoàng thượng đã phá lệ khai ân, chỉ là biếm lãnh cung, mưu hại hoàng tộc chính là đại tội liên luỵ cửu tộc. Phu thê Dự quốc công cũng chỉ có thể nhận phán quyết như vậy.
Trong cung, Lệ phi cười lạnh, hừ, không biết Thục phi gây chuyện gì chọc giận Hoàng thượng, bất quá cũng tốt, bớt một người cạnh tranh.
Đức phi thở dài, các nàng nhìn như nổi bật, nhưng một khi phạm sai lầm chính là thống khổ cả đời.
Mai phi cao ngạo cười, mặc kệ các nàng như thế nào, nàng mới chính là người trở thành Hoàng Hậu.
Sau lễ mừng năm mới, phong tuyết dần dần yên ổn. Nhưng thâm cung nội viện lại không có bình tĩnh, mùng bốn tháng giêng, Mai phi trúng độc bỏ mình, hung thủ không rõ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khẩu hiệu của Tấn Giang là, có thể không có thịt, thịt vụn là không được. Lúc Vô Thố nhìn thấy khẩu hiệu, cua đồng lại tới nữa, Vô Thố về sau chỉ còn lại thanh thủy thôi. Vô Thố tự nhận chỉ còn lại thanh thủy, nếu còn tai ương, ai, về sau viết như thế nào a