[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 59 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
Giữa bình nguyên chiến trường, nhân mã của cả hai bên đang giằng co trong năm trăm thước. Không khí giương cung bạt kiếm tràn ngập, mọi người đều gắt gao cầm vũ khí, cảnh giác nhìn quân đội phía đối diện. Người chỉ huy của cả hai bên đều không phát ra hiệu lệnh gì. Bọn họ đều rõ ràng, muốn thắng được trận này là phải trước giải quyết tông sư của đối phương, cho nên hiện tại người nên tiến lên không phải bọn họ.
Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham theo đều từ trong đội ngũ tiêu sái đi ra, khí thế càng ngày càng mạnh, chiến ý đang thiêu đốt, người đối diện là cùng một trình độ với mình, là đối thủ đáng giá để giao chiến, người đứng ở vị trí tông sư đều là cô đơn, bởi vì bọn họ không có đối thủ, mà giữa tông sư với nhau cũng rất khó giao thủ. Đặc biệt là Liệt Nham, hai tông sư còn lại ngoại trừ hắn ra thì đều là người của Nguyên Quốc, ở Viêm Quốc hắn có cảm giác cô đơn của một người cao thủ, năm đó so chiêu cùng Phượng Cửu, tuy rằng thua, nhưng Liệt Nham vẫn rất vui, bởi vì hắn còn có đối thủ. Lúc này đây Quân Thường Hằng xuất hiện, chiến đấu một lần cũng làm cho hắn hưng phấn thật lâu, rốt cục có thể buông xuống hết thảy, bất luận thắng thua, chỉ cần chiến đấu một trận cho thống khoái thôi.
Khoảng cách giữa Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham càng ngày càng gần, nhưng ngay tại một khắc phải động thủ, hai người đồng thời chuyển hướng sang một nơi khác, nhanh chóng đề phòng. Bởi vì lúc bọn họ giằng co lại có một cỗ khí thế gia nhập bọn họ, đảo loạn hai khí thế của bọn họ, cùng bọn họ chống lại, băng lãnh như không có tình cảm gì dao động, không phải khiêu khích, không phải kiêu ngạo, cứ như vừa xuất hiện ở nơi nào, không giống như khí thế của con người. Ai? Hai người đều nghi hoặc, sau đó chuyển hướng sang nơi phát ra cỗ khí thế kia, ở một nơi không xa mà hai bên đang giằng co, ngay tại khoảng cách năm trăm thước này không biết từ khi nào đã xuất hiện hai thân ảnh.
Đó là? Quân Hành Tuyệt lúc tiếng kèn vang lên tất nhiên là gắt gao đi theo, mà là ở chính giữa quân đội, được bảo hộ, tin tức Hoàng Đế bệ hạ tự thân tới chiến trận còn chưa kịp truyền ra, nhưng là chủ soái phải biết, chủ soái làm sao dám để cho Hoàng Đế gặp nguy hiểm, đương nhiên là phải bảo vệ lại, việc tốt kia chính là giao cho Đỗ Thành – làm người bảo vệ.
Quân Hành Tuyệt vẫn luôn nhìn theo Hoàng thúc cùng quốc sư Viêm Quốc đi từng bước một tới gần nhau, đánh giá hai người này sẽ là bước tiến cao cho hắn, nhưng tâm tư của hắn lại không ở nơi này, Khiêm đến tột cùng là vì sao muốn dẫn hắn đi đến nơi này? Đây là nghi hoặc của hắn, hắn đã ở đây, vậy Khiêm ở nơi nào?
Sau lại cảm giác cỗ khí thế băng lãnh kia, cũng chuyển đầu sang nhìn, thấy được hai thân ảnh, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng hắn sẽ không nhận sai được, trong đó một người là Khiêm, ngay cả do dự cũng không có, giục ngựa hướng phương hướng kia chạy tới, mặc kệ Đỗ Thành la hét, chạy đi.
Đỗ Thành bất đắc dĩ cũng cùng thủ hạ đuổi theo sau, Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao vậy? Nơi này là chiến trường a, sao lại có thể tùy tiện xằng bậy.
Trong đội ngũ của Nguyên Quốc xuất hiện náo động nho nhỏ, Quân Thường Hằng cũng chú ý tới, nhìn thấy tình cảnh Hoàng thượng giục ngựa chạy đi, chuyện gì vậy? Sau đó nhớ tới câu đầu tiên mà Hoàng thượng hỏi khi đến đây, chẳng lẽ Tín vương tới? Quân Thường Hằng lập tức phản ứng lại, người có thể áp chế khí thế của tông sư, trên đời này còn một người nữa, thủ hạ Diêm La bên người Tín vương. Bọn họ sao lại tới nơi này?
Liệt Nham cũng không dám tin vào cái lổ tai của mình, Hoàng Đế Nguyên Quốc cũng dám nói ra tình cảm đại nghịch bất đạo như vậy, không một chút xấu hổ, thản nhiên như thế.
“Quân Hành Tuyệt, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt, hỏi.
“Đúng vậy, ta biết, ta đang nói ta yêu ngươi, ta, Quân Hành Tuyệt yêu ca ca của mình, Thượng Quan Khiêm.” Quân Hành Tuyệt lập lại một lần. Hắn chú ý tới ánh mắt của Khiêm, không có một chút chán ghét dao động, bình thản như vậy, ngay cả kinh ngạc cũng không có, hắn là nên vui sướng vì Khiêm không có chán ghét, hay là nên bi ai vì hắn trong lòng y không có địa vị.
“Ngươi có biết cảm tình của ngươi đối với thế nhân mà nói là gì không?” Thượng Quan Khiêm lại hỏi, “Nhìn xem ánh mắt của những người sau lưng ngươi, không thể tin được còn có khinh thường, như thế ngươi còn xác định cảm tình của ngươi không? Ngươi có dũng khí không?”
“Khiêm, ta đã bỏ qua một lần, sau khi phát hiện cảm tình đối với ngươi, ta đã trốn tránh, nhưng là ngươi đánh thức ta. Ngươi đã nói vì để đạt được một chuyện, có thể hủy diệt hết thảy, cho dù thi cốt thành đồi, máu chảy thành sông cũng không là gì. Ta cũng vậy, Khiêm, vì ngươi, ta có thể liều, thiên hạ này cũng tốt, hết thảy đều hủy diệt cũng tốt, cho dù có nhiều người chết trước mặt ta hơn nữa cũng không là gì, ta chỉ muốn ngươi.” Quân Hành Tuyệt thản nhiên nói, nhưng tất cả mọi người không cách nào xem nhẹ sự quyết tuyệt cùng bất cần trong lời nói của hắn
Tình cảm điên cuồng. Đây là suy nghĩ của mọi người.
“Như vậy ngươi muốn hủy thiên hạ này?” Thượng Quan Khiêm lại hỏi. Quân Hành Tuyệt, đây cũng là một khảo nghiệm, ngươi sẽ trả lời thế nào?