[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 75 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
Phượng Cửu, đệ nhất tông sư, gia gia (ông nội) của Phượng hậu, tổ gia gia của Quân Hành Tuyệt, thực lực cao thâm. Từ sau khi Quân Hành Tuyệt trúng độc, ông đều đi khắp nơi tìm kiếm linh dược giải độc, du đãng nơi thâm sơn lão lâm (núi sâu rừng già) gần hai năm lại không thu hoạch được gì, rơi vào đường cùng nên rời khỏi thâm sơn, không ngờ vừa rời núi đã nghe thấy tin tức Nguyên Quốc cùng Viêm Quốc khai chiến, lo lắng cho Quân Hành Tuyệt nên Phượng Cửu vội vàng chạy về hoàng cung.
Niên kỷ (tuổi) của Phượng Cửu là bao nhiêu không ai còn nhớ rõ, lúc Phượng Cửu tiến vào cảnh giới tông sư cũng đã quên đi, dung mạo của ông bảo trì ở tuổi trung niên, làn da trơn nhẵn không có nếp nhăn, nhưng một thân là ý vị thành thục trầm ổn khiến cho ông có một loại mị lực khác, đôi mắt phượng đặc trưng của Phượng gia, sắc bén mà ngạo nghễ, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ là lạnh lùng. Một thân thanh y (áo xanh) đơn bạc, mái tóc điểm xuyến chút trắng, cây trâm gài tóc màu mực, vai mang hai tay, khí độ của cao thủ đệ nhất.
Lấy thực lực của Phượng Cửu khi tiến vào hoàng cung căn bản không người nào có thể phát giác, mà khi Phượng hậu còn tại thế cũng an bài một nơi đặc biệt cho Phượng Cửu, mỗi lần Phượng Cửu đến đều sẽ ở nơi đó, sau đó lưu lại dấu hiệu báo ông đã đến để cho Quân Hành Tuyệt biết.
Phượng Cửu lấy khinh công tuyệt thế dừng ở trong viện, chuẩn bị lưu lại ám hiệu, ông không muốn để cho người ta biết quan hệ giữa ông và hoàng gia, ông dù sao vẫn là người giang hồ, có quan hệ với hoàng gia là dây vào một mối phiền toái, năm đó Vũ nhi tiến cung ông cũng không vui, nhưng một khi Phượng gia đã động tình thì chính là một mực khăng khăng, Vũ nhi là như thế, con trai độc nhất của ông cũng là như thế, chính ông cũng là như thế, ngoại lệ duy nhất của Phượng gia có lẽ chỉ có mỗi Hành Tuyệt đi, đứa nhỏ lãnh bạc kia sao có thể động tâm?
“Tổ gia gia.” Một thanh âm vang lên phía sau Phượng Cửu.
Phượng Cửu hoảng sợ, ai có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau ông như thế mà không bị ông phát hiện. Nghe cách xưng hô đó Phượng Cửu biết chỉ có Hành Tuyệt mới dùng, nhưng thực lực của Hành Tuyệt sao được như thế? Phượng Cửu quay đầu lại, nhìn người đã lâu rồi không gặp, với tâm tính của ông cũng không khỏi sửng sốt một chút, đây là.. Hành Tuyệt?
Dung mạo tuấn mỹ là kết hợp giữa ưu điểm của song thân, đôi mắt phượng của Phượng gia ở trên mặt nó càng thêm tôn quý, sắc bén trước kia giờ đã thành trầm tĩnh, tựa như hồ sâu mà người ta không bao giờ thấy rõ đáy, ý cười chây lười của nó trong mắt người làm trưởng bối như ông, còn mang theo cảm giác bất cần đời cố hữu của người trẻ tuổi, thậm chí là sự thành thục mạnh mẽ, nhưng hiện tại lại là chẳng để ý bất cứ chuyện gì, đó là một loại tâm như nhìn thấu hết thảy, sâu xa khó lường, cảm giác hiện tại chính là thế.
Long bào huyền màu (màu đen), mái tóc không buột lên, cả người tản ra khí chất trầm ổn mà thâm thúy, không cần làm gì, không cần nói tiếng nào, cứ như vậy đứng ở đó cũng đủ khiến người ta phải luôn chú ý, một loại tồn tại mãnh liệt, thấy không rõ, nhìn không thấu, sâu không lường được.
“Hành.. Tuyệt.” Đây là tằng tôn (cháu cố trai) của mình sao? Dung mạo thì giống đó nhưng vì sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã thay đổi nhiều như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
“Tổ gia gia.” Nhìn thấy ánh mắt không thể tin được của Phượng Cửu, Quân Hành Tuyệt biết đó là do sự thay đổi của mình. “Người đã lâu rồi không về đây.”
“Đúng vậy, ở trong núi mãi mà vẫn chưa tìm được dược, đúng rồi, độc của cháu có còn phát tác hay không?” Mặc kệ bề ngoài của Quân Hành Tuyệt có thay đổi như thế nào, nó vẫn có quan hệ huyết thống với mình, Phượng Cửu luôn lạnh lùng lại quan tâm hỏi thăm.
“Độc đã được giải.” Ngồi trên ghế đá trong viện, Quân Hành Tuyệt thản nhiên đáp.
“Ngươi biết? Ta thấy ngươi mới không biết? Ngươi có biết chuyện này nói ra có hậu quả gì không? Ngươi có biết chuyện này là đại nghịch bất đạo không? Ngươi có biết.., Hành Tuyệt, ngươi không còn nhỏ nữa, không nên cứ quậy phá mãi.” Phượng Cửu giận.
“Ta nghiêm túc, thế nhân như thế nào có quan hệ gì với ta đâu, thế nhân ngăn cản ta, ta sẽ giết bọn họ.” Quân Hành Tuyệt chẳng hề để ý.
“Giết? Ngươi giết hết sao? Ngươi che được miệng lưỡi của cả thiên hạ này sao?” Phượng Cửu nghe thấy lời của Quân Hành Tuyệt cứ tưởng đó là bồng bột của người trẻ tuổi.
“Rất đơn giản, hủy thế giới này là xong, cũng giống như hủy Viêm Quốc, phẩy tay mà thôi.” Quân Hành Tuyệt nhìn Phượng Cửu, toát ra hắc ám trầm lãnh.
Phượng lâu hoảng sợ, khí thế khủng bố kia làm cho ông run rẩy, từ khi nào thì, từ khi nào thì, Hành Tuyệt lại có thực lực thế này, đây là thực lực còn mạnh hơn cả tông sư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trầm mặc, Phượng Cửu nhìn chăm chú vào Quân Hành Tuyệt, Quân Hành Tuyệt kiên định nhìn Phượng Cửu, quyết không lùi bước.
Từ trong mắt Quân Hành Tuyệt, Phượng Cửu nhìn thấy sự kiên quyết, giống như con ông, còn có Vũ nhi nữa, kiên định, người của Phượng gia một khi đã yêu thì sẽ không buông tay, “Hành.. Tuyệt, thật sự không thể chặt đứt sao g?” Thật lâu, Phượng Cửu mới thở dài nói.
“Đã muộn.” Quân Hành Tuyệt trả lời như vậy. Nếu ở trước khi phát hiện phần tình cảm này thì còn có thể, nhưng khi đối tinh đã thức tỉnh, chặt đứt phần tình cảm này là không có khả năng đâu.
Phượng Cửu không nói gì nhìn vẻ mặt ôn nhu của Quân Hành Tuyệt, thâm tình của người Phượng gia, chính ông cũng biết, nhưng đoạn tình cảm này thì tuyệt đối không thể. Còn có một biện pháp có thể giải quyết.
“Tổ gia gia, không nên gây trở ngại cho ta, nếu không dù là người thì ta cũng sẽ không tha thứ, còn có, không nên thiếu suy nghĩ mà động vào Khiêm, Khiêm còn vô tình hơn so với ta, thực lực cũng mạnh hơn so với ta, nếu người có sát ý với y, y sẽ không lưu tình chút nào giết người, chính là bởi vì biết điều này nên Khiêm mới chưa tới gặp người, đây là cơ hội Khiêm cho người, hãy quý trọng nó, người chỉ có một cơ hội lần này thôi.” Quân Hành Tuyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán, của Phượng Cửu, không chút do dự cảnh cáo.
“Tổ gia gia, ta tới nơi này chính là nói cho người biết, ta yêu Khiêm, ai cũng không thể ngăn cản, người tán thành hay không tán thành chẳng liên quan gì tới ta cả, chỉ cần không gây trở ngại. Đây là cảnh cáo vì những tình cảm giữa chúng ta trước đây.” Quân Hành Tuyệt ngạo nghễ nói, không phải vong ân phụ nghĩa, cảnh cáo này chính là báo đáp đối với Phượng Cửu, hắn đương nhiên sẽ không giết Phượng Cửu, chỉ là chặt đứt tình cảm trong dĩ vãng thôi.