[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 86 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
“Khiêm đương nhiên là nam.” Quân Hành Tuyệt trả về một câu, Khiêm của hắn hàng thật giá thật là nam tử, chỉ cần là người đều nhìn ra được.
“Ngươi thích nam?” Liễu Vân Phiên khó có thể tin, nếu Quân Hành Tuyệt thích là nam, vậy nàng tính là cái gì?
“Đương nhiên không phải.” Quân Hành Tuyệt lại không hy vọng Khiêm hiểu lầm, hắn cũng không phải bởi vì Khiêm là nam nên mới thích, “Chính là vì Khiêm là nam.”
Không phải thích nam tử, mà là yêu một người cùng chính mình giống nhau đều là nam tử.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ có thể nói cái gì? Nam nam mến nhau vốn là không giống luân thường, Quân Hành Tuyệt lại nói đương nhiên như thế. Hơn nữa nghe qua tâm tình của Quân Hành Tuyệt, bọn họ có thể như thế nào phản đối.
Tại ở trong đây, Tố Linh sắc mặt xem như khó coi nhất biến sắc tới tái nhợt, nàng biết chân thật thân phận của Quân Hành Tuyệt, mà vừa rồi Quân Thường Hằng cũng đối với bọn họ nói qua Thượng Quan Khiêm là Tín vương. Tín vương là người như thế nào, là người trong thiên hạ đều biết, đó là huynh đệ, là huyết mạch tương liên huynh đệ. Hơn nữa chuyện này, Quân Thường Hằng là biết đi, vì sao? Vì sao không ngăn cản?
“Các ngươi điên rồi, bọn họ là, bọn họ là…” Tố Linh không biết nên nói như thế nào, đây là một việc không thể nói lung tung được.
“Đúng như ngươi nghĩ.” Quân Thường Hằng đạm mạc mở miệng.
“Ngươi như thế nào có thể lãnh tĩnh như vậy, ngươi rõ ràng hiểu, bọn họ, bọn họ…” Tố Linh mất đi dáng vẻ bình thường kêu lên sợ hãi.
Mọi người không hiểu, Tố Linh như thế nào lại thất thố như vậy. Chuyện này quả thực làm cho người ta khiếp sợ, nhưng cũng không tới mức làm cho Tinh Hồ trai chủ ổn trọng biến thành như vậy đi.
“Sư phụ.” Ngọc Dao lo lắng nhìn sư phụ của chính mình.
“Tố Linh gặp qua Tín vương.” Mặc kệ đồ đệ của chính mình, trực diện đi tới trước Thượng Quan Khiêm, “Tín vương hẳn là biết việc này là như thế nào…” Tố Linh theo bản năng cho rằng là Thượng Quan Khiêm mê hoặc Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt có được tam cung lục viện, như thế nào sẽ trầm mê nam sắc, nhất định là vị Tín vương này…
“Ai mà biết được, lòng người là khó hiểu nhất, ai cũng vô phương nắm giữ tâm người khác. Đừng nói với ta sẽ không phản bội, ta không tin. Cho dù ngươi hiện tại trở thành đồng bạn của ta, Tuyệt, ta vẫn như cũ không tin. Nếu có một ngày ngươi phản bội ta, ta sẽ tự tay giết ngươi.” Thượng Quan Khiêm nói một cách thản nhiên, trừ bỏ Đế bọn họ, y không tín nhiệm người khác. Cho dù Quân Hành Tuyệt vẫn nói thương y, y cũng không tin Quân Hành Tuyệt sẽ không phản bội lời thề, không tin. Cho dù là Đế bọn họ, cũng là đã trải qua bao nhiêu trải nghiệm, mới có thể làm ra được kỳ tích tín nhiệm, không phản bội lẫn nhau. Bọn họ đi đến bước này, lại có cái gì có thể làm cho bọn họ phản bội lẫn nhau, cho nên tin tưởng. Quân Hành Tuyệt và những người gia nhập là ngoài ý muốn, cho phép bọn họ tồn tại cũng là bởi vì cùng những người khác quan hệ. Không có cùng đi qua còn đường giống như bọn họ, bọn họ như thế nào sẽ tín nhiệm?
Trong lòng mọi người không biết vì sao có chút cảm giác bi thương, phải trải qua những gì mới có tâm tình không tín nhiệm người khác như vậy. Ôn hòa nam tử này, rốt cuộc trải qua cái gì. Phản bội ngay từ đầu đã tồn tại, thực tàn khốc, thực thanh tỉnh, cũng thực bi ai.
“Khiêm, ngươi không có cơ hội này, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi.” Quân Hành Tuyệt trong lòng không đau là giả, nhưng mà hắn vẫn như cũ ôn nhu cười, chạm lên tóc Thượng Quan Khiêm, ở trên môi hôn lên, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn. Khiêm, ta như thế nào sẽ phản bội ngươi.
Khiêm, ta không biết ngươi đã trải qua cái gì, cho nên làm ngươi không thể tín nhiệm như thế. Nhưng mà ta sẽ yêu ngươi, sẽ khiến cho ngươi quên hết thảy thống khổ, một ngày nào đó người sẽ tín nhiệm ta. Ngươi không tín nhiệm được người khác. Đồng bạn của ngươi ta có thể chịu được bọn họ ở trong lòng ngươi có vị trí, nhưng mà trừ bỏ bọn họ, ở trên đời này, ngươi chỉ cần tín nhiệm ta một người là đủ.
Liễu Vân Phiên nhìn tới mức đã muốn quên đi tất cả những người khác ngoài hai người trước mắt này. Nước mắt chảy xuống, đúng vậy, là chính mình tự sinh ra cảm tình, là chính mình tin Tuyệt, có thể trách ai. Tuyệt chưa bao giờ lừa gạt nàng, chưa bao giờ nói qua yêu nàng, hết thảy đều là chính mình lừa dối người mà thôi, mộng nên tỉnh.
“Tín vương, Tuyệt là thật yêu ngươi.” Liễu Vân Phiên đối với Thượng Quan Khiêm nói, “Tuyệt, ngươi nhất định phải hạnh phúc a.” Bởi vì yêu ngươi cho nên hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.
Liễu Vân Phiên cầm lấy kiếm, đặt ở trên cổ mình, chính nàng đã nói, nàng sẽ làm được. Tuy rằng hiện tại nàng có điểm không muốn chết, bởi vì nàng muốn biết được kết quả của hai người kia.
“Không cần.” Quân Hành Tuyệt đem kiếm trên tay Liễu Vân Phiên đánh rơi, không phải là vì cảm động mà là vì Liễu Vân Phiên đối với Khiêm nói ra những lời kia. Một câu này đã cứu được tính mạng của Liễu Vân Phiên. Tuy rằng Khiêm sẽ không để ý.
“Khiêm, đi thôi.” Quân Hành Tuyệt không có liếc mắt nhìn lại nơi này một cái, dắt tay Thượng Quan Khiêm rời đi.
Thượng Quan Khiêm cũng biết chuyện tình nơi này cứ như vậy kết thúc, y tới nơi này cũng chỉ là bởi vì hiếu kì một nữ nhân có thể vì Quân Hành Tuyệt chết, khi biết được cảm tình của Quân Hành Tuyệt sẽ làm ra cái gì. Là cùng Hạ Nhị Hà giống nhau, hay là càng thêm điên cuồng hơn. Không nghĩ tới sẽ là như thế này. Đồng dạng là nữ nhân, đồng dạng mãnh liệt yêu một người, vì sao sẽ làm ra hành động bất đồng.
Cảm tình, thật sự rất khó hiểu. Lòng người, cũng là khó dò.