[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 95 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
Trên lôi đài, nghĩ muốn một lần thành danh, danh dương thiên hạ; nghĩ được tông sư ưu ái thu vào môn tường; bất luận là lý do gì, mọi người trên lôi đài đều xuất ra hoàn toàn mười thành công lực, đao kiếm thương kích, quyền trảo thối chưởng, các loại tuyệt học ở trên lôi đài xuất hiện, làm cho một ít người tới góp vui được mở rộng tầm mắt.
Cũng làm cho vài vị chưởng môn đức cao vọng trọng đang truy vấn Dương Hùng đem lực chú ý chuyển dời tới bên này. Lần này người có niên kỉ nhỏ thực lực không tồi a, có vài chưởng môn nhìn thấy đệ tử của mình, mỉm cười, người bên người lại khích lệ hai câu. Tuy rằng khiêm tốn nói đâu có đâu có, còn kém còn kém, bất quá ánh mắt kia cười híp lại cùng khóe miệng gợi lên không có nửa điểm thuyết phục.
“Thấp hơn so với ta phỏng đoán trước.” Tiếng nói ôn hòa nói ra đánh giá, người bên ngoài nghe không thấy nhưng mà tất cả mọi người tại đây, trong không gian bí mật này đều nghe được. Nguyên bản đã muốn đối với võ lực của thế giới này có đánh giá trước, nhưng mà không nghĩ tới so với y tưởng còn muốn thấp hơn. Đây là trình độ tổng hợp của thế giới này sao? Thời điểm ở đáy cốc, học chính là khinh công, chiêu thức nội lực là ở hoàng cung luyện được trụ cột, năm đó đuổi giết y cũng là cao thủ. Bởi vì học tập của bản thân, gặp được đều là cao thủ, liên hệ đối với võ lực của thế giới này cũng đánh giá cao hơn vài phần. Mà y hiện tại chứng kiến đều là tinh anh của thế giới này đi.
Quân Hành Tuyệt giải thích, “Nhận thức giới hạn thực lực, mọi người đều truy đuổi một mục tiêu là tông sư, cũng không truy cầu hiểu biết về cảnh giới cao hơn. Từ lúc vị tông sư đầu tiên xuất hiện, mọi người đều nghĩ tới người có khả năng đạt tới tông sư đã chính là cực hạn, liền ngay cả tông sư cũng giống như thế, chỉ ở tại cảnh giới này đề cao.” Đối với chuyện này hắn rất có quyền lên tiếng, bởi vì hắn cũng từng là một trong số đó, cho rằng tông sư chính là cực cảnh, thật không ngờ càng có lực lượng mạnh hơn.
Thượng Quan Khiêm gật đầu, đồng dạng việc võ công này cũng là do hành động của thế giới. Có một ít người tại thế giới này sau khi đạt tới được một giới hạn cũng không có ngưng lại, ngược lại hướng tới mạnh hơn. Mà thế giới này lại làm cho bọn họ dừng không tiến lên, ngàn năm không có tiến bộ.
Những lời này làm cho đám người Lãnh Vô Ngân trong lòng lướt qua một gợn sóng, nhận thức sao? Đối với lời nói của Thượng Quan Khiêm, bọn họ cũng không muốn phục. Đúng vậy, Thượng Quan khiêm thực lực cực cao, nhưng mà cũng không cần tất yếu hạ thấp mọi người bọn họ như thế. Luận võ lần này đã cao hơn đợt trước vài phần, như vậy mà vẫn bị Thượng Quan Khiêm đánh giá như thế, trong lòng tự nhiên có vài phần không thoải mái. Nhưng mà lời nói kế tiếp của Quân Hành Tuyệt làm cho bọn họ trầm tư. Người học võ có ai mục tiêu không phải hướng tới một danh tông sư kia, mà ở trên lịch sử người đạt được tới tông sư không đến trăm tên. Có thể hiểu rõ, tông sư là bao nhiêu khó khăn mới đạt được, cho nên chưa bao giờ có người vọng tưởng tới siêu việt tông sư. Nếu trước kia một đám người mục đích đều là đạt tới siêu việt tông sư mà không phải đạt tới tông sư, như vậy hiện tại giang hồ này sẽ như thế nào?
Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng im lặng không nói gì, bọn họ đều là ở cảnh giới tông sư vùng vẫy thực lâu, đặc biệt là Phượng Cửu, sắp chạm tới một tầng kia, nhưng cũng bởi vì chuyện của Thượng Quan khiêm năm đó, tâm ma quấn quanh, một tấc cũng không tiến. Phượng Cửu cũng rõ ràng, tông sư không già nhưng không phải trường sinh, thiên mệnh của ông cũng không còn lâu nữa, sinh thời là tránh không được trình tự kia. Nếu không có công pháp của Quân Hành Tuyệt, ông cũng không có khả năng đạt được cảnh giới này.
“Tuyệt, chúng ta so một hồi đi.” Thượng Quan Khiêm thấy trên lôi đài đã không còn người, đề nghị. Từ khi Quân Hành Tuyệt biến cường tới nay, bọn họ còn chưa có giao thủ. Chính là có khi chỉ điểm một chút cho Phượng Cửu bọn họ, hoặc là trợ giúp Quân Hành Quyệt làm hiểu rõ sâu hơn đối với lý giải cùng vận dụng lực lượng. Mà hiện tại y cũng muốn có thể kiểm tra một chút thực lực của Quân Hành Tuyệt.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt kinh ngạc nhìn Thượng Quan Khiêm, nhưng mà ở lúc nhìn thấy ánh mắt mười phần hứng thú của Thượng Quan Khiêm liền bật người tán thành, “Được.”
“Không được.” Đây là phản ứng ngay lập tức của Quân Thường Hằng. Đúng là nói giỡn, hai người này muốn động thủ, đây là muốn hủy đi nơi này sao? Chính mắt nhìn thấy qua chiến sự Viêm quốc cùng kết cục của Viêm quốc, Quân Thường Hằng kịch liệt phản đối.
Phượng Cửu trên mặt kinh hoảng, lấy trình độ hiện tại của mình, thực lực tăng lên, ông biết rõ, nếu hai người kia đồng thời động thủ, nơi này còn có thể tồn tại sao?
“Các vị chưởng môn, thỉnh rời đi.” Dương Hùng sau khi phân phó xong, lập tức đối với những người giang hồ đức cao vọng trọng ở tại nơi này nói.
“Dương minh chủ. Đây rốt cuộc là làm sao vậy?” Một vị chưởng môn nói, loại bộ dáng như lâm đại địch này, là muốn phát sinh cái gì đây?
“Xin lỗi, tình huống cụ thể, tại hạ không thể nói.” Nói ra, uy áp tới từ thiên địa kia cũng không phải là vui đùa. Một lần hai lần còn có thể nhịn nhưng mà thêm mộ một lần nói so với một lần trước càng phải chịu thêm mãnh liệt, mạnh thêm vài phần. Hắn sẽ không phải chết vì luận võ cùng bảo vệ giang hồ đạo nghĩa, mà là chết không minh bạch dưới cỗ uy áp này. Trước khi chết nếu có thể đem sự tình nói rõ ràng thì không nói làm gì. Thế nhưng mà cho dù chết cùng không nói được nên lời, không đáng.
“Nếu các vị tin ở đám người tại hạ, thỉnh các vị nhanh lên rời đi.” Tố Linh lúc này mở miệng.
Mọi người nhìn lẫn nhau.
“Trai chủ, không phải chúng ta không tin ở các vị, nhưng mà dù sao cũng phải có nguyên do đi.” Có một chưởng môn nói. Những người còn lại gật đầu, tầm mắt thỉnh thoảng hướng lôi đài nhìn, nơi đó chiêu thức tới lui rất phấn khích, người tập võ ngăn không được dụ hoặc.
“Rời hay không rời tùy các ngươi. Tố Linh, Phong, Dương minh chủ đã nhắc nhở rồi, ta đi thôi.” Quân Thường Hằng tự cảm thấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, thản nhiên đối với ba người mình nhận thức nói. Sống chết của những người còn lại, gã không quan tâm. Nghĩ như vậy, Quân Thường Hằng phát hiện bản thân cũng đã lây dính lãnh huyết của Hoàng thượng và Tín vương.
Lắc đầu, tự mình rất nhanh trở lại bên lề võng phòng ngự, bản thân cùng Phượng Cửu và nhiều tông sư như vậy hẳn là có thể an toàn đi. Hơn nữa còn có Diêm La, bất quá phải làm như thể nào để cho Diêm La hỗ trợ đây. Trừ bỏ Tín vương cùng Hoàng thượng ra, ai sai sử hắn ta đều không được.
Dương Hùng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói, “Các vị, chúng ta không ngại lui ra phía sau một chút rồi lại nhìn.” Như vậy hẳn là không thành vấn đề đi.
Mọi người suy nghĩ lại, lui ra phía sau một chút, lấy thị lực của bọn họ đương nhiên không thành vấn đề.