Vô Ý Vi Chi

Chương 1 :

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


Provence, một trấn nhỏ nổi danh của nước Pháp, thời tiết âm tình bất định, địa thế nhấp nhô thoải mái, loài cỏ huân y mê người, phong cảnh tự nhiên đặc sắc làm cho vô số người vừa đến đây đã yêu thích, lưu luyến quên đường về.



Buổi sáng ánh nắng tươi đẹp còn trải khắp nơi, đến chiều nói mưa to liền mưa to. Mọi người đi ngoài đường không hề hốt hoảng mà đều giở ô ra che, bất quá vẫn có vài người vì sơ ý hoặc do không biết thời tiết nơi đây nên vô cùng chật vật. Trong quán café bên góc đường, một người ngồi cạnh cửa sổ nhìn mưa rơi, nhìn những người sơ ý mà vội tìm chỗ trú mưa, nhìn những người rất nhanh đã mở ô rồi đi nhanh đến nơi nào đó, mi tâm nhíu lại.



Hai cô waitress nhoài người lên quầy bar, nhìn trộm người nọ một cách quang minh chính đại, trong mắt là sự tán thưởng đầy si mê. Người phương Tây luôn có những mâu thuẫn với người phương Đông. Có đôi khi, họ kỳ thị người phương Đông không biết đến những cái gọi là nguyên thủy; nhưng cũng có lúc, họ lại bị cuốn hút bởi trên người những người phương Đông có một loại hơi thở thần bí; đương nhiên, cái thần bí đó phần lớn là do họ không biết hoặc là họ tự nhận như vậy.



Bất quá, nguyên nhân mà hai cô waitress kia si mê không phải là vì người kia thần bí, ngược lại, hai cô rất hiểu tính tình và những gì mà người kia yêu thích. Tỷ như, cậu thích trà Trung Quốc hơn café; tỷ như, cậu thích ăn bánh pudding dâu tây nhiều như cây trong rừng rậm; tỷ như, mỗi ngày trước 10 giờ cậu tuyệt đối sẽ không rời giường; tỷ như, cậu không thích trời mưa nhưng lại thích xem cảnh mưa rơi… Vân vân.



Không chỉ là các cô, những bồi bàn hay khách quen của quán café này rõ ràng đều yêu thích cậu trai đó. Cho nên mấy người đó nhìn trộm không phải là vẻ thần bí của cậu trai, mà là trên người cậu trai có loại hơi thở làm cho người ta mê luyến.



Cậu trai có mái tóc đen bóng, nhìn chiều dài thế kia có lẽ đã hai, ba tháng chưa cắt. Cậu trai có đôi mắt màu đen biết nói, một màu đen thuần túy giống như tóc cậu vậy. Cho dù là ngũ quan, dáng người hay khí chất, cậu đều là tập hợp của những điều đẹp nhất giống những ảo tưởng của các cô gái phương Tây về một chàng trai phương Đông. Hai hơi thở của đàn ông trưởng thành và thiếu niên trẻ tuổi hòa trộn vào nhau, cho dù cậu trai chỉ ngồi im như vậy đều khiến con tim người khác đập thình thịch.



Bất quá, cứ việc mê luyến thôi, chứ không có ai đến gần quấy rầy đến sự tĩnh lặng của cậu. Quanh người cậu như có một bức tường vô hình, sau khi đến gần không chỉ không được đối phương đáp lại, ngược lại còn bị bức tường đó đánh úp trở về. Cho nên tuy rằng hai cô gái người Pháp rất muốn tiếp cận để giao lưu thân mật với cậu trai, nhưng vì biết rõ điều này cho nên không đến làm phiền cậu, dù là mang trà qua đó cũng không định đi.



Bên trong ấm thủy tinh tinh xảo là trà Ô Long, ngọn đèn cầy bên dưới ấm thủy tinh tỏa ánh lửa nhu hòa. Trước mắt cậu trai có một chiếc laptop đang mở, một bản bút ký, một chiếc bút, một ly bánh pudding dâu tây, một chiếc điện thoại di động, một cái chén thủy tinh và một ấm trà. Thế nhưng đã một giờ trôi qua, cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mi tâm nhíu lại, dường như đang có chuyện gì phiền lòng.



Âm lượng của chuông điện thoại không chói tai lắm phá vỡ sự yên tĩnh trong quán café, là điện thoại di động đặt trên bàn của cậu trai phát ra. Cậu phục hồi lại trong cơn trầm tư, có chút mờ mịt nhìn điện thoại di động của mình. Khi chuông điện thoại vang lên mười lần, dường như cậu mới biết đó là điện thoại của mình. Cậu nhanh chóng cầm di động, liếc mắt nhìn màn hình hiện lên, ngón tay trượt trên đó để mở khóa.



“Hello?”



“Hi! Cưng ơi, đang làm gì thế?”



Đầu bên kia của điện thoại là giọng nói của phụ nữ, trong sự ôn nhu có chút khàn khàn, lúc nói ra là tiếng Trung chứ không phải tiếng Pháp. Khóe miệng cậu trai hiện ra nụ cười, trong nháy mắt đã xua tan vẻ u buồn trước đó của cậu.



“Đang suy nghĩ.” Cậu trai cầm chén trà, uống một ngụm trà đã nguội lạnh. Cảm thấy tâm trạng của người ở đầu dây bên kia hơi suy sụp, cậu đặt chén trà xuống, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Mẹ ở New York sao?”



“Cưng ơi…” Giọng nói đối phương đột nhiên nghẹn ngào. “Mẹ ở, Hongkong.”




Giang Y Viện trả lời: “Tôi đã gọi điện thoại. Vô Ý nói sẽ lập tức về.”



Lâm Chiếu Đông gật đầu, phòng khách lại lâm vào trầm mặc. Năm nay Lâm Chiếu Đông đã 63 tuổi, còn Lâm Vô Ý mới chỉ vừa 30, dựa vào tuổi tác thì ba anh em Lâm gia đủ để làm cha mẹ Lâm Vô Ý. Cho nên đối với cậu em trai nhỏ trong nhà, Lâm Chiếu Đông thực sự không biết phải ở chung với cậu thế nào, nhắc tới thì chỉ có xa lạ là nhiều. Không chỉ có Lâm Chiếu Đông, cảm giác duy nhất của người trong Lâm gia với Lâm Vô Ý chính là người này có quan hệ huyết thống với họ, không hơn.



Lúc này đã là 9 giờ tối, Giang Y Viện đứng lên nói: “Tôi về khách sạn. Ngày mai tôi sẽ từ khách sạn đến thẳng bệnh viện.”



Lâm Chiếu Đông gọi quản gia, để ông ta gọi lái xe đưa Giang Y Viện về khách sạn. Giang Y Viện đã sớm không còn là người của Lâm Chính Huy, lại đang có bạn trai, không thích hợp ở Lâm gia.



Giang Y Viện đi rồi, Lâm Chiếu Trinh cũng về cùng chồng, con trai và con gái. Họ phải về Thẩm gia. Sau khi họ về, con cả của Lâm Chiếu Đông, Lâm Vu Chi đứng dậy nói: “Sáng mai công ty có hội nghị quan trọng, con về nhà riêng. Xong việc con sẽ đến bệnh viện.”



Lâm Chiếu Đông gật đầu.



Tiếp đó, Lâm Vu Hồng, con trai cả của Lâm Chiếu Vũ cũng đứng lên nói: “Ngày mai con có hợp đồng quan trọng phải ký, khoảng giữa trưa sẽ đến bệnh viện.”



Lâm Chiếu Đông có chút mệt mỏi, nói: “Đi đi. Tuy rằng ông nội bệnh nặng, nhưng ông không muốn thấy các con buông bỏ chuyện công việc. Bất quá gần đây các con cũng đừng sắp xếp chuyện gì khác ngoài công việc.”



Hai người gật đầu. Con trai thứ hai của Lâm Chiếu Vũ, Lâm Vu Chu nói: “Con lạ giường, tối nay vẫn về nhà ngủ. Ngày mai con sẽ đến bệnh viện ngay.”



“Đi đi.”



Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều rời đi, cô con gái duy nhất đồng lứa với ba người kia của Lâm gia, con gái thứ của Lâm Chiếu Đông, Lâm Vu Huệ ở lại với ba mẹ và chú hai. Hiện nay Lâm Vu Huệ quản lý quỹ từ thiện của xí nghiệp Lâm Thị, là một cô gái mạnh mẽ nhưng cũng hiền lành và nhiệt tình.



Lâm gia không có người yếu, nếu muốn nói, Lâm Vô Ý cũng coi như là người yếu của Lâm gia. Cậu không học thương nghiệp theo yêu cầu của Lâm Chính Huy, mà là chạy đến Pháp lấy bằng thạc sĩ văn học, đến nỗi cậu làm việc gì ở nước Pháp, ngoại trừ Lâm Chính Huy ra, người của Lâm gia không có ai biết, và cũng không có ai quan tâm.



Bọn trẻ đều đi cả rồi, Lâm Chiếu Đông vỗ vai con gái, ý bảo cô lên lầu. Lâm Vu Huệ rất biết hiểu ý người khác, rót trà cho ba và chú hai xong thì lên lầu cùng mẹ và thím. Hai anh em Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cầm chén trà, đồng thời uống một ngụm. Bởi vì có người cha luôn chú ý đến nên quan hệ giữa hai anh em cũng coi như hòa thuận, con của hai người không có xung đột quá lớn về mặt lợi ích nên ở chung với nhau cũng khá hòa hợp. Hiện giờ, cha già bệnh nặng, hai anh em đều bước vào tuổi già cũng có những tâm sự muốn nói.