Vô Ý Vi Chi

Chương 106 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Trong phòng khách, Lâm Chiếu Đông ngồi đó, hai mắt ngấn lệ, Lâm Bàng Lệ Vân ngồi ở bên ghế khác dùng khăn tay lau mũi, tiếp đó lại lấy chiếc khăn trên bàn trà lau nước mắt. Điện thoại vang lên, Lâm Chiếu Đông và Lâm Bàng Lệ Vân đều không có ý định nghe, quản gia nhanh chóng vào phòng khách, nhấc điện thoại.



“Lão gia, là điện thoại của tam tiểu thư.”



Lâm Chiếu Đông nhận điện thoại, giọng khàn khàn nói: “Chiếu Trinh?”



“Anh, anh nhận được sách của Vô Ý chưa?” Trong điện thoại, giọng Lâm Chiếu Trinh nghẹn ngào.



Lâm Chiếu Đông nói: “Đang đọc đây. Vô Ý viết, hay quá. Anh và chị dâu em vừa đọc vừa khóc, quá cảm động.”



“Em cũng vậy. Em đọc được một nửa đã không dám đọc tiếp, càng đọc càng nhớ ba. Lát nữa em sẽ thắp hương cho ba. Anh, em muốn hẹn trước với anh, chúng ta cùng mang sách của Vô Ý đến cho ba đi. Em đã gọi điện cho anh hai, anh hai nói được.”



“Anh hai em đọc chưa?”



“Sao có thể chưa đọc, chị dâu nói mắt chị ấy sưng hết cả. Anh hai vừa nghe thấy sách của Vô Ý tới rồi, đang ở bên ngoài cũng phải vội về nhà đọc.”



Lâm Chiếu Đông nói: “Đêm nay mọi người cùng tới dùng cơm đi, ba anh em chúng ta lâu rồi chưa tụ họp.”



“Được, em đang định nói với anh cả đây. Vừa rồi em gọi điện thoại cho Vô Ý, di động cậu ấy tắt máy, cũng không có ở nhà, Ethan cũng không, không phải hôm nay lại ra ngoài chơi chứ?”



Lâm Chiếu Đông buồn bực nói: “Anh không thấy Vô Ý và Vu Chi nói gì. Di động của Vô Ý tắt máy?”



“Uhm, tắt máy. Vừa rồi em gọi đến nhà cũ, A Sinh nói lúc nãy Giang Y Viện gọi điện tìm Vô Ý, nói di động của Vô Ý không gọi được, em gọi cho Vô Ý, cậu ấy tắt máy. A Sinh nói buổi trưa Vô Ý hẹn người khác đi ăn, vẫn chưa về.”



Lâm Chiếu Đông nhíu mi: “Anh hỏi Vu Chi xem có biết Vô Ý đi đâu không.”



Lúc này Lâm Chiếu Trinh mới nhận ra có vấn đề, lập tức nói: “Em hỏi Tiếu Vi.”



Lâm Chiếu Đông đang định cúp điện thoại, chợt nghe thấy bên trong điện thoại có tiếng kêu sợ hãi: “Thái thái! Không xong! Phòng lão thái gia xảy ra chuyện rồi!”



“Cái gì?” ‘Tít tít tít…’



Điện thoại cúp trong rối loạn. Trong lòng Lâm Chiếu Đông khẽ động, đặt điện thoại xuống chạy lên lầu.



“Chiếu Đông?”



Lâm Bàng Lệ Vân thấy thế liền vội vàng để sách xuống, đứng dậy đi cùng.



“Đến phòng ba xem sao.”



Trong nhà của ba anh em Lâm gia đều có một gian phòng, đã đặc biệt mời thầy phong thủy đến xem để bày biện di ảnh của ba mẹ, làm phòng thờ cho song thân. Từ ngày Lâm lão tiên sinh qua đời, hương khói trong phòng chưa từng gián đoạn. Lâm Chiếu Đông cũng thường đến căn phòng đó trò chuyện cùng ba, hoặc chỉ ngồi đó cùng ba một lát.



Chạy lên gian phòng trên lầu bốn, Lâm Chiếu Đông đẩy cửa ra, đi vào, ông kinh ngạc hít một hơi lạnh. Lâm Bàng Lệ Vân lên chậm hơn chồng, thở hổn hển đi tới, hỏi: “Chiếu Đông, chuyện gì vậy?”



Lâm Chiếu Đông không trả lời vợ, Lâm Bàng Lệ Vân nghi hoặc đến cạnh ông, khi bà nhìn thấy bàn thờ của ba mẹ chồng, bà hét “Á!” lên một tiếng.



Lư hương vốn dĩ ở trên bàn thờ lúc này đổ nghiêng trên mặt đất, bụi tro vung vãi khắp nơi. Còn trái cây và bánh kẹo trong đĩa cũng rơi rải rác trên sàn nhà. Trên tường, vị trí treo di ảnh của Lâm lão gia tử trống không, trên bàn thờ có một khung ảnh nằm đó.
Đường Sơn nói tiếp: “Sau khi vết thương khép vào, lại đưa Vô Ý thiếu gia đến chỗ tôi cắt chỉ, cắt chỉ xong là có thể đi giải phẫu vết sẹo. Vết thương trên mặt Vô Ý thiếu gia cũng sẽ để lại sẹo, trước khi vết thương khỏi hẳn tuyệt đối không được đụng vào, miễn cho vết thương nặng thêm.”



Bốn người vẫn trầm mặc gật đầu.



“Tôi có quen một bác sĩ thẩm mỹ ở Anh, các cậu có thể đưa Vô Ý thiếu gia đi Anh Quốc phẫu thuật, chỉ cần trị liệu một chút, vết sẹo có thể biến mất hoàn toàn.”



“Vết sẹo có thể biến mất hoàn toàn?” Năm giọng nói.



Đường Sơn gật đầu: “Trong thuốc tôi kê cho Vô Ý thiếu gia cũng có công năng trị sẹo, sau lại giải phẫu, chữa khỏi hoàn toàn không phải vấn đề. Chỉ là trong quá trình vết thương khép lại không thể đụng vào, hơn nữa trước khi khép lại cũng không được dính nước.”



Bốn người gật mạnh đầu.



“Mắt cá chân của Vô Ý thiếu gia không cần bôi thuốc một tháng là có thể khỏi hẳn, sau khi bôi thuốc một tuần sẽ không còn đau. Nếu muốn thuốc phát huy tác dụng mạnh nhất Vô Ý thiếu gia sẽ rất đau, nếu chỉ bôi bình thường, tuy rằng tác dụng chậm, nhưng sẽ không đau.”



Bốn người lại gật đầu, vậy chỉ bôi bình thường thôi, họ không muốn phải thấy người này đau đớn nữa.



“Vậy tôi đi kê thuốc, ai đi cùng tôi?”



“Tôi đi.”



Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cùng lên tiếng, Đường Sơn đưa hai người rời đi. Y tá A Thải cũng đi rồi, đóng cửa phòng trị liệu lại. Cửa vừa đóng xong, Lâm Vu Chi lập tức nói: “Nói toàn bộ mọi chuyện cho chúng tôi biết.”



Không có trẻ con ở đây, Ôn Mộc Vân cũng không cần che giấu, nói toàn bộ những chuyện mà anh biết cho Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chi đấm mạnh tay vào tường mấy cái.



“Tôi không biết Redmond làm gì Vô Ý, nhưng sau khi lên xe Vô Ý vẫn luôn lau miệng.”



Ôn Mộc Vân vừa nói lời này xong, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng chỉ im lặng vài giây, Lâm Vu Chi lại nện một đấm vào tường: “Tôi tuyệt đối không tha cho đôi cẩu nam nữ đó!”



Lâm Vu Chi đã tức đến nỗi bất chấp thái độ của mình.



Lâm Vu Hồng lấy điện thoại của mình, khởi động máy: “Không thể để Quách Bội Bội rời khỏi Hongkong!”



Ôn Mộc Vân nói: “Chú Dung sẽ không để Quách Bội Bội rời khỏi Hongkong. Chúng ta đưa Vô Ý về nhà trước rồi mới bàn bạc nên làm gì. Sau khi tôi đón được Vô Ý đã gọi điện cho chú Dung, chú ấy sẽ giải quyết việc này.”



Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đang đinh gọi điện cho người của mình đều nhìn sang Ôn Mộc Vân. Ôn Mộc Vân vươn tay với hai người: “Tôi là một trong những người lão gia tử sắp xếp ở Hongkong để chăm sóc cho Vô Ý, A Sơn cũng vậy.”



“…”



Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vươn tay: “Lần này, cám ơn anh.”



“Chúng ta nên hợp tác rồi.”



Ôn Mộc Vân bắt tay cùng hai người, trong mắt Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều mang ý tứ giống nhau.



__Hết chương 106__