Vô Ý Vi Chi

Chương 121 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Quyền lợi đêm đầu



Ngồi trên giường, Lâm Vô Ý rưng rưng nước mắt. Hu hu hu, cuối cùng cũng được cắt chỉ! Cuối cùng cũng được tự do! Cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành!



Hôm nay toàn bộ người của Lâm gia đều có mặt, đến cả Ôn Mộc Vân rất bận rộn cũng bớt chút thời gian để đến Lâm gia. Nguyên nhân không có gì khác, hôm nay Lâm Vô Ý cắt chỉ. Đường Sơn ăn sáng xong đã tới đây, vốn dĩ lúc này Lâm Vô Ý vẫn đang ngủ, nhưng cậu biết hôm nay được cắt chỉ, cho nên hưng phấn đến nỗi còn dậy sớm hơn cả cháu trai nhỏ. Vì trên cánh tay và đùi đều có vết thương phải khâu lại, tuy rằng chân trái bị trật đã tốt lên nhiều, nhưng Lâm Vô Ý vẫn không thể tự do hoạt động.



Người nhà luôn canh cánh trong lòng bởi những vết thương trên người cậu, một ngày không xóa được mấy vết sẹo đó, người trong nhà liền một ngày không thể thả lỏng, nhất là bốn “vãn bối” nào đó. Vì phối hợp với đợt trị liệu sau này, để vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, cho dù trạch nam như Lâm Vô Ý cũng không nhịn được mà muốn ra ngoài chạy như điên hai vòng, cậu vẫn ngoan ngoãn phối hợp, ở nhà dưỡng thương. Hôm nay cắt chỉ, vậy nghĩa là cậu không cần cẩn thận như thế nữa, sao cậu có thể không cố chấp được.



Ethan ngồi trên giường, đôi mắt đỏ hoe. Ethan đã thoát khỏi ám ảnh về sự kiện đó, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người ông chú nhỏ, bé vẫn muốn khóc. Đừng nói đến Ethan, ngoại trừ Lâm Vô Ý ra, tất cả mọi người đều cau mày, sắc mặt âm trầm mà nhìn Đường Sơn rút từng sợi chỉ ra ngoài.



“A Sơn à, sẹo của Vô Ý có thể xóa hoàn toàn chứ?” Lâm Chiếu Trinh lại lo lắng hỏi một lần. Suốt một tháng qua đến Lâm trạch thay thuốc cho Lâm Vô Ý, quan hệ của Đường Sơn với người của Lâm gia đã thân thiết không ít, đương nhiên Ôn Mộc Vân cũng vậy.



Đường Sơn lại thêm một lần kiên nhẫn trả lời: “Không thành vấn đề. Bây giờ phẫu thuật chỉnh hình để trừ sẹo để rất phát triển, lại phối hợp với mát xa vết sẹo và bôi kem trừ sẹo, tôi cam đoan sau một năm tuyệt đối không thể nhìn ra Vô Ý thiếu gia từng bị thương.”



“A Sơn, cậu đừng để ý tôi không tin cậu, tôi chỉ sợ trên người Vô Ý có sẹo thôi.” Lâm Chiếu Trinh ngại ngùng giải thích, sợ đối phương thấy mình phiền phức, bà đã hỏi rất nhiều lần rồi.



Đường Sơn cười ôn hòa: “Ngài quan tâm Vô Ý thiếu gia, sao tôi có thể để ý, tôi cũng giống ngài, hy vọng trên người Vô Ý thiếu gia không có một vết sẹo nào.”



“Vết sẹo là tượng trưng cho đàn ông.” Lâm Vô Ý phán một câu. Khụ khụ, cậu vẫn rất mãn cảm với từ “đàn ông” đó.



“Con không muốn ông chú nhỏ có sẹo.” Ethan là người đầu tiên phản đối.



Lâm Vu Chi trực tiếp không để ý đến tuyên ngôn đàn ông của người nào đó, nói: “Đã liên hệ với bệnh viện xong, thứ hai Tiếu Vi đi Anh cùng Vô Ý, Vu Chu xử lý xong chuyện của công ty cũng đi cùng. Ethan, con tới Anh phải chăm sóc các em, nghe lời ông chú nhỏ.”



“Vâng! Con sẽ nghe lời ông chú nhỏ, chăm sóc các em.” Chỉ cần có liên quan đến ông chú nhỏ, Ethan nghe lời tuyệt đối.



Thấy không có ai ủng hộ tuyên ngôn đàn ông của mình, đến cả mẹ cũng mang vẻ mặt sầu lo, Lâm Vô Ý chỉ có thể thở dài trong lòng một tiếng, ai bảo cậu lớn lên trắng như thế làm gì, có tý sẹo cũng thấy rõ ràng. Cũng không thể trách mọi người không thoải mái trong lòng. Trên mặt Lâm Vô Ý có một vết sẹo màu đỏ rõ ràng, ai thấy cũng phải nhíu mày. Nếu Lâm lão tiên sinh còn sống, chắc chắn không chỉ nhíu mày, tuyệt đối sẽ phá cả nóc nhà, cho nên được thế này đã là tốt lắm rồi.



Bỏ hết chỉ ra, ngay lúc đó Đường Sơn cũng dạy cách mát xa vết sẹo cho Lâm Vô Ý, để máu ở chỗ có sẹo có thể lưu thông, như vậy làn da có sẹo mới thay đổi nhanh. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều học rất nghiêm túc, nhất là Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, cả Ethan ngồi bên cạnh cũng học tập chăm chú. Sau khi mát xa cho Lâm Vô Ý xong, Đường Sơn lại cho cậu một ít tinh hoa vitamin E, cũng có tác dụng trừ sẹo, Lâm Vô Ý thấy mình sau khi trạch một tháng xong làn da càng thêm trắng, quả thực vết sẹo nhìn thấy rất rõ, xem ra con đường trừ sẹo của cậu rất gian nan đó, nếu không cậu cứ chờ ngày nào cũng bị mấy người đàn ông này phóng khí lạnh đến cho mình đi. Ừm, đến cả bảo bối Ethan bé nhỏ cũng phóng khí lạnh đó.



Làm xong tất cả, Đường Sơn và Ôn Mộc Vân đều rời đi, người của Lâm gia nhiệt tình mời họ ở lại ăn cơm, cả hai đều bận chuyện riêng, chỉ có thể khéo léo từ chối. Ôn Mộc Vân không chỉ bận chuyện của công ty, còn phải bận chuyện của Lâm Vô Ý. Hôm nay phòng khám của Đường Sơn cũng có bệnh nhân đang chờ hắn, cũng không thể ở lại được.



Cắt chỉ xong, chuyện đầu tiên mà Lâm Vô Ý làm là đi xuống lầu, tự mình đi xuống lầu. Kỳ thực vết thương của cậu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vì vẫn chưa cắt chỉ, cho nên mỗi lần xuống lầu đều có người bế xuống, bốn người rất sợ cậu vận động quá nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến việc trị liệu sau này. Hiện tại chân trái bị trật không còn đau nữa, vết thương ở đùi cũng đã cắt chỉ, Lâm Vô Ý như con chim được bay khỏi ***g sắt, vừa hát vừa kêu trong vườn hoa.



“Vô Ý đúng là bị kìm nén quá.” Lâm Chiếu Trinh nhìn qua cửa sổ sát đất, cười nhìn em trai ở cùng đám trẻ con trong vườn hoa, cảm khái một câu.



Lâm Vu Hồng nói tiếp: “Kìm nén còn hơn để lại sẹo.”
Vừa lòng với câu trả lời của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng cũng không nói đến chuyện làm trơn, mà là hỏi: “Đau như vậy, có thể chịu được không?”



“Ừm…” Lâm Vô Ý gật đầu.



Lâm Vu Hồng tiếp tục thong thả ra vào, đầu ngón tay còn vào sâu hơn so với khi nãy.



“Vô Ý, câu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Đêm đầu của cậu, muốn cho ai?”



Lâm Vô Ý biết, nếu cậu không cho người này một câu trả lời “vừa lòng”, nhất định cậu sẽ xong đời. Nói lời xin lỗi với ba người khác trong lòng, Lâm Vô Ý không thể trốn thoát bèn buông tha cho “khí tiết” của mình.



“Vu Hồng… Cho, Vu Hồng.” Đầu lưỡi, run rẩy.



“Tốt lắm.”



Lâm Vu Hồng rút ngón tay ra, Lâm Vô Ý há miệng thở phào. Lâm Vu Hồng kéo áo xuống cho cậu, lại cúi người kéo quần cậu lên. Sau khi chỉnh trang lại cho Lâm Vô Ý xong, anh nói: “Lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ đau, tôi sẽ cố áp chế đau chỉ ở mức vừa rồi.”



“Có thể chứ?” Lâm Vô Ý không tin lắm, trước mắt lại là hình ảnh Assal chảy máu.



Lâm Vu Hồng cắn môi Lâm Vô Ý: “Không tin kỹ thuật của tôi?”



“Có tin có tin.” Tuy rằng vẫn hoài nghi, nhưng Lâm Vô Ý không dám chống lại Lâm Vu Hồng nữa, người đáng sợ nhất trong nhà chính là Vu Hồng đó.



Bật đèn lên, thấy người trong lòng ngoại trừ hơi đỏ mặt ra, tất cả đều bình thường, Lâm Vu Hồng tắt đèn, mở cửa. “Đi xuống đi, chỗ Tiếu Vi tôi sẽ xử lý, đêm nay đến phòng tôi.”



“Ừm.” Lâm Vô Ý không nhúc nhích.



Lâm Vu Hồng tưởng cậu mất hứng, nâng mặt cậu lên. Lâm Vô Ý chớp mắt, khiến nước mắt sinh lý chảy ra: “Chân mềm nhũn.”



Trong mắt Lâm Vu Hồng lập tức hiện lên vẻ vừa lòng, hỏi: “Cần tôi bế cậu xuống không?”



“Không cần. Anh chị sẽ nghi ngờ đó.”



Dựa vào Lâm Vu Hồng một lát để khôi phục, Lâm Vô Ý không yên lòng nói: “Được rồi.” Lâm Vu Hồng dắt tay cậu dẫn xuống lầu. Nhìn sau lưng Vu Hồng, Lâm Vô Ý rất đau đầu, cậu phải giải thích thế nào với Tiếu Vi đây. Xong đời rồi.



__Hết chương 121__