Vô Ý Vi Chi

Chương 123 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Vu Hồng… Vu Hồng… Đây là hương vị của Vu Hồng… Là hơi thở của Vu Hồng…



Hai thân thể khác nhau lại có thể kết hợp cùng nhau, trong cậu có tôi, trong tôi, có cậu.



Trong từng đợt luật động như vậy, khoái cảm gần như chôn vùi linh hồn làm cậu muốn chạy trốn, mà cũng khiến cậu trầm mê.



Yêu tôi đi, chiếm lấy tôi đi, làm tôi thực sự trở thành của cậu, trở thành, của các cậu.



Tôi biết tôi rất tùy hứng, tôi không nên kéo các cậu vào trong điều cấm kỵ vi phạm luân thường này, thế nhưng… tôi không muốn rời xa… không rời xa…



Đau, lại vui sướng, rất vui sướng, rất vui sướng…



Hai đôi môi dính vào nhau, sau vài giây rời đi lại dây dưa cùng một chỗ. Cho dù động tác của thân thể ảnh hưởng tới hôn môi, nhưng ai cũng không muốn rời đi.



Sau khi đôi môi hai người lại rời ra, đột nhiên tiếng kêu của Lâm Vô Ý cao vút. Nước mắt bị tình triều bức ra rơi xuống từng giọt, giống một con diều phiêu diêu trong cơn gió, Lâm Vô Ý chỉ có thể bám chặt vào cánh tay Lâm Vu Hồng để ổn định linh hồn sắp bay ra của mình.



Những tia lửa như tóe ra trong đầu, ngay sau đó là những vầng sáng rực rỡ. Bên tai là tiếng thở dốc của một người, từng giọt mồ hôi rơi trên vai Lâm Vô Ý, hòa quyện cùng mồ hôi của cậu.



Xong rồi…Xong rồi sao? Đôi mắt xinh đẹp chậm rãi nhắm lại, Lâm Vô Ý cọ cọ vào mặt đối phương, cũng thở hổn hển không ngớt.



“Bảo bối, thoải mái không?”



Lâm Vu Hồng trên giường như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, sự ôn nhu săn sóc của anh có thể khiến toàn bộ phụ nữ Hongkong phải hét chói tai. Nhưng, chỉ có một người mới có thể nhìn thấy anh như vậy.



Thở hổn hển, hai chân vô lực rơi xuống từ trên eo Vu Hồng, Lâm Vô Ý giữ chặt hai tay đối phương để giao hòa mười ngón cùng cậu, khẽ gật đầu: “Rất, tuyệt vời.”



“Đau không?”



“Vẫn tốt.”



Đúng là vẫn tốt, so với trong tưởng tượng của cậu còn thoải mái hơn nhiều.



“Tôi ra đây.”



“Uhm.”



Lâm Vu Hồng hơi nâng thân trên lên, chậm rãi rút mình ra. Bởi vì động tác của anh mà Lâm Vô Ý theo bản năng rên vài tiếng, làm Lâm Vu Hồng suýt không nhịn được lại hóa thân thành sói.



Trong cuộc tình ái này, nếu như nói thân thể có được thoả mãn cực hạn, vậy thì tâm lý thỏa mãn của Lâm Vu Hồng càng không thể dùng lời nói để hình dung được. So sánh với những lần chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng như trong quá khứ, cuộc tình ái vừa rồi mới thực sự là làm tình, là ân ái.



Trước tiên lấy giấy lau hạ thân của mình và chất dịch dính trên người Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý vào phòng tắm cọ rửa qua loa một chút, chủ yếu là để rửa sạch cái gì đó mà mình vừa bắn vào trong cơ thể Lâm Vô Ý.



Lâm Vô Ý im lặng rúc vào trong ngực Vu Hồng, cảm thụ Vu Hồng nhẹ nhàng dò xét vào trong cơ thể cậu, giúp cậu lấy cái gì đó của Vu Hồng ra. Thân thể lại thêm run rẩy vì hành động này.



“Thật sự không đau?” Ngón tay chạm vào nơi rõ ràng đã sưng lên kia, Lâm Vu Hồng đang nghĩ xem có nên để Lâm Vu Chi chờ đến ngày mai không.



“Vẫn ổn, có chút căng ra, không thể gọi là đau.” Trông Lâm Vô Ý như muốn ngủ. “Vu Hồng rất ôn nhu, sẽ không làm tôi đau.”



Khóe môi luôn mang vẻ lạnh lùng hơi cong lên. Sau khi rửa sạch nơi đó cho Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng tắt vòi hoa sen, hôn vào khóe miệng Lâm Vô Ý một cái, lúc này mới nói: “Tôi đưa cậu sang chỗ Vu Chi.”



Đôi mắt xinh đẹp mở ra, Lâm Vô Ý kinh ngạc ngẩng đầu. Lâm Vu Hồng bình tĩnh giải thích: “Lần đầu của cậu, chúng tôi không muốn cùng nhau. Trước khi cậu đi Anh, tôi và Vu Chi sẽ cùng cậu.”



Đêm nay, còn cả Vu Chi nữa sao?



Tim Lâm Vô Ý lại đập rộn lên. Một lần nữa dựa vào vòng ôm ấm áp của Vu Hồng, cậu gật đầu: “Cậu bế tôi qua đó đi, không muốn động đậy.” Cậu biết, trải qua đêm nay, quan hệ của cậu và họ sẽ có chút biến hóa, cậu sẽ, càng ỷ lại vào họ hơn.




“Bay, lên đây…”



Không có người đàn ông nào lại không thích sau cuộc tình ái được bạn đời khen kỹ thuật của mình, Lâm Vu Chi cũng không ngoại lệ. Xử lý qua loa một chút cho mình, Lâm Vu Chi vào phòng tắm xả một chậu nước ấm, rửa sạch cho Lâm Vô Ý, hiện tại cậu tuyệt đối không đứng nổi.



Trong phòng Lâm Vu Hồng, anh đang ngồi dựa vào đầu giường xem văn kiện. Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, anh không nghe thấy động tĩnh “khác thường” nào từ phòng bên cạnh, bất quá anh biết rõ, nhất định Lâm Vu Chi đang “thưởng thức”. Có được đêm đầu của Lâm Vô Ý, thật giống như một lời hứa nào đó, nghĩa là anh và người kia đã không thể tách rời, anh rất thích loại cảm giác này.



Có tin nhắn đến, Lâm Vu Hồng lập tức lấy di động, tiếp đó nhanh chóng xuống giường mở cửa. Đợi ngoài cửa một phút đồng hồ, Lâm Vu Chi bế Lâm Vô Ý đang chỉ mặc áo ngủ và quần lót đi tới. Nhìn thấy người đang ngủ, Lâm Vu Hồng đóng cửa, nói nhỏ: “Em đổi ga giường rồi.”



“Chỗ em có thuốc không?”



Lâm Vu Hồng nhíu mi: “Anh làm cậu ấy bị thương?”



Lâm Vu Chi đặt người lên giường xong, nói: “Không. Chỗ đó của Vô Ý sưng đỏ, anh sợ ngày mai cậu ấy vất vả: “Anh tưởng sẽ làm cậu ấy bị thương, thuốc mỡ đã chuẩn bị có tác dụng quá mạnh, sẽ kích thích đến đường ruột, anh không muốn dùng.”



Lâm Vu Hồng nghe xong, lập tức mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy một lọ thuốc mỡ bạc hà.



“Dùng cái này.”



Hai người nhẹ nhàng kéo quần lót của Lâm Vô Ý xuống, Lâm Vu Chi tách hai mông cậu ra, vừa thấy nơi sưng đỏ của cậu, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đồng thời nuốt nước miếng. Nhị khẩu đã được rửa sạch tuy rằng sưng đỏ vô cùng, nhưng vẻ sáng bóng ánh nước, hồng phấn non mềm, khiến người ta không nhịn được mà muốn hái tiếp.



“Bôi thuốc đi.” Giọng nói Lâm Vu Chi rất khàn.



Lâm Vu Hồng bôi một chút thuốc mỡ cho Lâm Vô Ý, sau khi đã bôi cả trong cả ngoài, anh hỏi: “Anh có thể tiếp nhận cùng em không?”



Lâm Vu Hồng hỏi không rõ ràng, nhưng Lâm Vu Chi hiểu. Kéo lại quần lót cho Lâm Vô Ý xong, Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vu Hồng: “Đây là chuyện chúng ta phải vượt qua, cũng giống như chúng ta cùng sờ cậu ấy vậy. Bất quá chắc sẽ không thành vấn đề, dù sao chúng ta cũng là anh em.”



“Đêm trước khi Vô Ý đi, khẳng định em không nhịn được.” Lâm Vu Hồng ám chỉ.



Lâm Vu Chi cười: “Anh cũng giống vậy.”



Lâm Vu Hồng cất thuốc mỡ vào chỗ cũ, lên giường. Lâm Vu Chi cũng lên giường, nằm vào bên còn lại của Lâm Vô Ý.



Tắt đèn bàn, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng một trái một phải ôm người đang ngủ, nội tâm bình tĩnh mà cũng hạnh phúc.



“Anh cho người tìm bác sĩ có uy tín về phương diện sinh dục.”



Lâm Vu Hồng nhắm mắt hỏi: “Tìm bác sĩ làm gì?”



“Anh muốn có con của Vô Ý.”



“…” Lâm Vu Hồng nhíu chặt mi tâm.



“Chỉ cần Vô Ý có thể có một tinh tử khỏe mạnh, chúng ta cũng có thể có con của cậu ấy.”



Cánh tay Lâm Vu Hồng đang ôm Lâm Vô Ý tăng thêm sức. Lâm Vô Ý không có khả năng sinh đẻ, cũng có nghĩa cậu không thể sản sinh được tinh tử khỏe mạnh. Sau một hồi lâu, Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Tìm được thì cho em biết.”



“Uhm.”



Lâm Vô Ý đã ngủ như chết nên không nghe thấy hai người nói chuyện với nhau. Cậu đang nằm mơ, trong giấc mơ, cậu đang cực kỳ vui mừng nói cho ba biết cậu làm tình cùng Vu Chi và cả Vu Hồng. Hơn nữa Vu Chi còn muốn có thêm một baby.



Cậu biết, Vu Chi đang dỗ cho cậu vui vẻ, đời này cậu không thể làm daddy, lại càng không thể làm mummy. Nhưng nghe thấy Vu Chi nói vậy, cậu vẫn rất cao hứng, rất cao hứng. Giờ khắc này, Lâm Vô Ý vô cùng hy vọng mình có năng lực sinh dục, sau đó tìm một phụ nữ mang thai hộ, sinh một baby thuộc về chính mình, cũng thuộc về họ.



__Hết chương 123__