Vô Ý Vi Chi

Chương 127 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Sau đêm đó, Lâm Vô Ý nằm trên giường suốt hai ngày. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi có áy náy, nhưng cũng đặc biệt cao hứng, thỏa mãn. Cuối cùng người này cũng đã hoàn toàn thuộc về họ. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi thỏa mãn, sao Lâm Vô Ý có thể bất mãn được. Bốn người yêu của cậu kiêu ngạo như vậy, mà lại có thể cùng sở hữu cậu trong hòa bình. Chỉ cần nhớ lại lúc đó Tiếu Vi chủ động nhượng bộ, Lâm Vô Ý liền hạnh phúc đến nỗi quên hết cả những đau nhức trên người.



Niềm hạnh phúc đó vẫn luôn tiếp tục. Lâm Vô Ý vừa khôi phục được thân thể xong, liền lập tức đưa ba bạn nhỏ ra ngoài chơi, cậu còn đặc biệt mặc trang phục cha con kiểu dáng giống nhau cùng ba bạn nhỏ. Khi bốn người đi từ trên lầu xuống, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đang chờ ngoài cửa, đột nhiên có một loại cảm giác mình là daddy, chuẩn bị dẫn người yêu và đám trẻ con đi chơi.



“Vu Chu, Tiếu Vi, xem tôi có giống daddy của mấy đứa Ethan không?”



“Không giống.”



“Hả? Tại sao? Tôi thấy rất giống mà.”



Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, mỗi người bế Ryan và Andrew trên một tay, tay còn lại ôm Lâm Vô Ý đang bế Ethan, hạnh phúc nói: “Vì cậu là mummy, chúng tôi mới là daddy.”



“Mummy.” Ethan lập tức hôn lên mặt ông chú nhỏ một cái.



“Mummy…”



Đột nhiên Ryan và Andrew cũng gọi một tiếng, giọng nói trẻ con trong vắt khiến cho Lâm Vô Ý ướt át nơi khóe mắt. Hai cậu bé vươn tay, muốn “mummy” bế, muốn hôn “mummy”.



“Bảo bối…”



Lâm Vô Ý hôn môi Ethan, hôn môi Ryan, hôn môi Andrew.



“Các cưng à, tôi yêu các cậu.”



Hai nụ hôn cuối cùng, là ở trên môi Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Đây là lần đầu tiên Lâm Vô Ý hôn môi mấy người cháu của cậu ngay trước mặt đám trẻ con. Mà đó, không phải lần cuối cùng.



“Mummy, chúng ta đi thôi.” Ethan không hề thấy kỳ quái tại sao ông chú nhỏ lại hôn vào miệng chú ba và cậu họ. Không có người ngoài ở đây, bé thỏa thích gọi bằng xưng hô mà bé khát vọng ____ Mummy.



“Được, chúng ta đi.”



Năm phút sau, ở Hongkong xa xôi, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đồng thời nhận được tin nhắn. Trong ảnh là một lớn ba nhỏ mặc trang phục cha con, cùng làm một động tác kiss trước màn hình. Dòng ghi chú dưới tấm ảnh là: Ba bảo bối đáng yêu và mummy của chúng, daddy có nhớ chúng tôi không?



Nhớ, muốn chết!



Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhìn tấm ảnh này, hận không thể bay đến London ngay lập tức.



‘Cốc cốc cốc!’ Trợ lý của Lâm Vu Chi gõ cửa đi vào.



“Phó đổng, thư ký của bác sĩ Ellase vừa gửi bưu kiện đến, bác sĩ Ellase đồng ý cuối tuần này đến Hongkong gặp ngài.”



Tim Lâm Vu Chi đập nhanh.



“Lập tức xác nhận thời gian đến Hongkong của ông ấy! Để trống toàn bộ thời gian hôm đó của tôi!”


Ánh mắt Lâm Vu Chi nháy mắt trầm xuống.



“Cậu họ con cầu hôn ông chú nhỏ? Lúc nào?”



“Buổi tối, trước khi ăn cơm. Daddy, daddy mau cầu hôn ông chú nhỏ nha, con không muốn ông chú nhỏ gả cho người khác.”



Lâm Vu Chi không còn tâm tư để ngủ, anh xốc chăn xuống giường.



“Ông chú nhỏ sẽ không gả cho “người khác”, daddy cam đoan ông chú nhỏ vĩnh viễn là mummy của con.”



“Thật hả?”



“Thật, daddy cam đoan. Lần này là daddy sơ sót, nhất định daddy sẽ cầu hôn ông chú nhỏ.”



“Vậy lúc daddy cầu hôn ông chú nhỏ nhất định phải làm đẹp hơn cậu họ nha.”



Lâm Vu Chi híp mắt, hỏi: “Cậu họ làm đẹp thế nào?”



“Cậu họ dùng đèn làm thành “I LOVE YOU”, con lấy điện thoại chụp được rồi.”



“Vậy con gửi cho daddy.”



“Vâng, daddy chờ nha.”



“Được.”



Ethan cúp điện thoại. Đừng coi thường Ethan của chúng ta mới chỉ bốn tuổi, chỉ thấy bé thành thạo tìm ra đoạn video đã quay được, dùng internet không dây trong nhà để gửi video đến điện thoại di động của daddy.”



Đợi mấy phút, di động có tiếng chuông thông báo nhận được video, tiếp đó điện thoại của Lâm Vu Chi lại vang lên.



“Daddy, con gửi rồi, daddy nhận được chưa?”



“Nhận được rồi. Con ngủ đi, daddy xem xong sẽ nghĩ cách cầu hôn ông chú nhỏ, bất quá con phải giữ bí mật giúp daddy.”



“Uhm, con giữ bí mật, nhất định daddy phải làm đẹp hơn cậu họ nha.”



“Daddy cam đoan.”



Cúp điện thoại, Ethan đã được cam đoan nên trong lòng thoải mái hơn nhiều. Cất di động vào chỗ cũ, bé ngoan ngoãn nằm xuống, ngoan ngoãn ngủ.



Lâm Vu Chi mang thần sắc không rõ xem cảnh Thẩm Tiếu Vi cầu hôn Lâm Vô Ý. Mà lúc này Thẩm Tiếu Vi đang ôm Lâm Vô Ý liếm tới liếm lui đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, có một loại dự cảm không ổn. Anh còn chưa biết, sau khi anh trở lại Hongkong, gần như toàn bộ thời gian của anh đều bị chiếm hết bởi số lượng công việc hoàn toàn không thể đếm xuể do sự bất mãn của một cậu bạn nhỏ về việc anh đã một mình cầu hôn ông chú nhỏ của bé. Cho đến tận nhiều năm sau, Thẩm Tiếu Vi mới bất tri bất giác phát hiện ra cậu bạn nhỏ đó có dục vọng chiếm giữ đáng sợ đối với ông chú nhỏ. Chỉ là loại dục vọng chiếm giữ này không có liên quan đến tình yêu, Thẩm Tiếu Vi cũng không ngăn lại.



__Hết chương 127__