Vô Ý Vi Chi

Chương 17 :

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


Vẫn ngủ đến tận 11 giờ, Lâm Vô Ý vẫy vùng mãi mới có thể xuống giường. Buổi tối luôn mơ thấy ba, ngủ dậy thì đầu óc choáng váng căng hết cỡ, lúc cậu rửa mặt sạch sẽ bằng nước lạnh mới thấy thư thái hơn chút. Không có tâm tình làm chuyện gì, cậu thay quần áo rồi xuống lầu. Còn chưa đến phòng khách, cậu đã nghe thấy tiếng mấy anh chị và mẹ nói chuyện với nhau.



Ổn định tinh thần, Lâm Vô Ý đi vào phòng khách.



“Mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, chị.”



“Vô Ý, dậy rồi à?”



“Uhm.”



“A Sinh, gọi người mang canh gà ra đây.”



Vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo em trai lại đây ngồi, Lâm Chiếu Trinh ôm bả vai gầy yếu của em trai, đau lòng nói: “Sắc mặt vẫn kém quá. Nên dậy sớm một chút để ăn sáng mới tốt.”



Lâm Vô Ý cười nhẹ nói: “Thành thói quen rồi. Nếu dậy sớm quá cả ngày sẽ không có tinh thần.”



Canh gà được mang tới, Lâm Chiếu Trinh nói: “Sau này ngày nào cũng phải ăn một bát canh gà, bồi bổ cho tốt.”



“Vâng.”



Lâm Vô Ý không phụ ý tốt của chị, ăn canh gà.



“Vô Ý à, đừng cứ ở nhà cả ngày, có muốn đi đâu chơi không?” Lâm Chiếu Vũ hỏi.



Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Không sao, không buồn ạ. Anh cả, anh hai, chị, mọi người cứ yên tâm, em sẽ không để mình xảy ra chuyện như hôm trước. Em cũng sẽ không để ba phải lo lắng cho em.”



Không nghĩ rằng cậu lại nói vậy, trong lòng Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều có chút không phải, dù sao ba cũng vừa mới qua đời, họ vẫn còn trong cảnh thương cảm. Lâm Chiếu Trinh sờ mái tóc hơi dài của em trai nói: “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất. Nhưng cũng đừng ngồi buồn bực ở nhà. Mấy ngày nữa thân thể tốt hơn thì ra ngoài một chút.”




Ethan giương đôi mắt có ánh nhìn giống y hệt ba mình nhìn cái vị ông chú nhỏ không hề giốngôngmột chút nào. Lâm Vô Ý xấu hổ cười cười: “Cũng không nhớ rõ nữa.”



Giang Y Viện tiếp tục vạch trần khuyết điểm của con trai: “Còn có một lần, Chính Huy muốn tham dự một hội nghị thương mại. Vô Ý không muốn ông ấy đi, muốn ba kể chuyện cho nó, cho nên nó liền trốn dưới gầm giường. Lúc Chính Huy ra cửa thì phát hiện không thấy Vô Ý ở trong nhà, sợ tới mức tìm nó ở khắp nơi, suýt nữa thì báo cảnh sát. Kết quả, Vô Ý thấy ba bị lỡ giờ tham dự hội nghị rồi thì chui ra khỏi gầm giường, bị Chính Huy đánh cho hai cái vào mông. Cuối cùng người làm “chuyện xấu” còn khóc đến nỗi ai cũng không tủi thân bằng. Chính Huy xem phim hoạt hình với nó hai giờ, nó mới ngừng khóc.”



Người ở đây đều bật cười, Ethan nghe không hiểu lắm thấy mọi người cười cũng cười theo, Lâm Vô Ý xin tha: “Mẹ… Chừa cho con chút mặt mũi đi…” Bất quá có thể được thấy đứa cháu nhỏ cười, cái “giá phải trả” cũng coi như là đáng đi.



“Không thể tưởng được Vô Ý còn có một mặt như vậy. Em có thể hiểu được tại sao ba lại yêu thương cậu ấy như thế.” Lâm Chiếu Trinh không phải không có chút tiếc nuối. “Ba anh em mình lớn lên đều tự lo chuyện của mình, rất ít khi ở cạnh ba, cho dù có về nhà, cùng lắm là ăn với ba một bữa cơm. Mấy đứa Vu Chi, Vu Hồng lúc nhỏ cũng rất độc lập, không thân thiết lắm với ông nội. Người ta đến tuổi đó rồi luôn mong có con cháu ở cạnh bên, có thể vui đùa ồn ào với mình.”



Lâm Chiếu Trinh nhìn Ethan, không hề che giấu niềm mong mỏi muốn được ôm cháu. Giang Y Viện cười nói: “Đến khi Tiếu Vi và Như Vi kết hôn, cháu sẽ bận rộn đấy.”



Lâm Chiếu Trinh bất đắc dĩ nói: “Như Vi còn nhỏ, tôi không muốn con bé kết hôn sớm như vậy, rất dễ không nhìn đúng người. Còn Tiếu Vi hả, con gái nó mang về nhà tháng trước và tháng sau tuyệt đối không phải cùng một người. Chỉ cần trước khi nó 35 tuổi có thể cho tôi ôm cháu tôi đã muốn cười trộm rồi.”



Lâm Hàn Thiến nói: “Ôm cháu không nhất thiết phải có con dâu. Em xem Vu Hồng đấy, chưa tìm con dâu cho chị đã mang hai đứa cháu về, chị cũng không thể nói gì được. Đương nhiên chị vẫn hy vọng nó có thể có một gia đình bình thường, có một người phụ nữ biết chăm sóc nó. Nhưng suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi vượt xa rồi, chúng ta không theo nổi.”



Lâm Chiếu Trinh nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi em trai: “Vô Ý, lại nói tiếp, tuổi em cũng không còn nhỏ, không phải là nói chuẩn bị yêu đương sao? Có thích con gái nhà ai không? Mang về cho anh chị xem.”



Lâm Vô Ý cũng không tránh né nói: “Bây giờ còn chưa có, nếu gặp được nhất định sẽ mang về cho anh chị xem mặt. Ba không thích em tìm cho ba một cô con dâu người phương Tây.”



“Con gái nước ngoài đều rất chín chắn. Em muốn định cư ở Hongkong, vậy thì tìm ở ngay Hongkong đi.”



“Vâng.”



Lâm Vô Ý không bài xích chuyện có “bạn gái” làm cho người nhà yên tâm không ít, cứ nhìn vào chuyện kia, mọi người vẫn có chút lo lắng vì vấn đề tính hướng của cậu, bất quá không bao gồm Giang Y Viện trong đó. Là một người mẹ tiến bộ, cho dù con trai đúng là đồng tính luyến ái bà cũng sẽ ủng hộ. Đương nhiên, đang ở trước mặt người của Lâm gia nên bà vẫn giữ yên lặng.



Trước giờ cơm chiều, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều đến đây, anh rể của Lâm Vô Ý, Thẩm Văn, cũng tới. Nơi mà người của Lâm gia tụ tập đại đa phần đều là nhà chính, có thể nói nhà chính rất ít khi náo nhiệt thế này. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu đều không nói nhiều lắm, trên bàn cơm phần lớn là trưởng bối nói chuyện. Dường như Thẩm Tiếu Vi cũng mệt mỏi, cũng nói rất ít.