Vô Ý Vi Chi

Chương 19 :

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


Lâm Vu Hồng đi ra khỏi phòng tắm nhìn đồng hồ trên bàn một lần nữa, gần 11 giờ rồi, người kia sao vẫn chưa về? Vẫn đang tán gẫu với Vu Chu, Tiếu Vi? Gỡ khăn tắm quấn quanh eo xuống, mặc áo ngủ vào, Lâm Vu Hồng ra ngoài. Xuống dưới lầu, anh nhíu mày, bên dưới không có ai, đèn lớn đều đã tắt hết. Xoay người lên lầu, quay trở về phòng ngủ tạm thời của mình, Lâm Vu Hồng lấy điện thoại di động, gọi đến điện thoại của Lâm Vô Ý.



Trong phòng có tiếng vang, Lâm Vu Hồng chuyển sang đầu giường bên kia, mở ngăn kéo tủ ở đầu giường, thấy được di động của Lâm Vô Ý có cuộc gọi đến. Trên màn hình di động hiển thị hai chữ – Vu Hồng. Nhìn điện thoại di động của người khác có xuất hiện tên mình vài giây, Lâm Vu Hồng ngắt điện thoại của mình, tiếng chuông trong ngăn kéo cũng theo đó mà biến mất.



Nhìn cánh cửa vẫn đang đóng, không biết xuất phát từ nỗi lòng nào, Lâm Vu Hồng cầm di động của Lâm Vô Ý lên, mở máy, Lâm Vu Hồng theo thói quen mà nhíu mi lại, điện thoại không hề được khóa lại. Di động của Lâm Vô Ý và di động của mấy người Lâm Vu Hồng cùng là một loại di động mới nhất, nóng nhất toàn cầu hiện nay. Mà còn giống họ ở một điểm đó là, di động của Lâm Vô Ý được sản xuất đặc biệt với số lượng hạn chế. Trên vỏ di động màu bạc tinh khiết có một câu được khảm bằng kim cương – Tiểu tinh nghịch, đừng nằm nhiều, đừng kiêng ăn, đừng để di động ở dưới gối – Viết bằng tiếng Anh.



Ánh mắt Lâm Vu Hồng trở nên sâu sắc, lần trước anh “lấy” di động của Lâm Vô Ý xem ảnh chụp đã thấy được ở mặt trái của di động có một dòng chữ tiếng Anh bằng kim cương, vì chữ quá nhỏ, lúc ấy người này lại thương tâm nên anh cũng không định nhìn kỹ. Không có ai lại khắc chữ lên điện thoại di động của mình, cũng giống như anh, Vu Chi, Vu Chu hay Tiếu Vi vậy, trừ phi là được người khác tặng. Khi đó, trực giác đầu tiên của anh chính là chiếc di động sản xuất với số lượng có hạn này của Lâm Vô Ý là do người khác tặng cậu, mà người thứ nhất anh nghĩ đến chính là bạn gái, hoặc bạn trai của Lâm Vô Ý.



Toàn bộ thế giới này, chỉ có một người gọi cậu là “Tiểu tinh nghịch”. Lâm Vu Hồng không hề mang chút gánh nặng tâm lý nào mà mở máy ra, tìm được mục thông tin. Ngón tay chuyển động vài cái, Lâm Vu Hồng rời khỏi mục thông tin, để di động của Lâm Vô Ý vào chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại.



‘Cạch!’ Cửa mở, Lâm Vu Hồng xoay người: “Cậu đi đâu?”



“Uhm?”



Dường như Lâm Vô Ý vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ nào đó, ánh mắt đầy vẻ mê mang.



“Muộn như thế, cậu cũng không ở dưới lầu, vào phòng uống trà với Vu Chu và Tiếu Vi?” Lâm Vu Hồng đi đến phía giường ngủ bên kia của mình, lấy áo ngủ và quần ngủ từ trong tủ quần áo ra, cởi áo ngủ dài.



“Không.” Đi đến cạnh Lâm Vu Hồng đang chỉ có quần lót trên người, Lâm Vô Ý mở cửa tủ quần áo vừa bị đối phương đóng lại, lấy quần áo ngủ mà mình muốn thay, nói: “Nói chuyện với mấy người Vu Chu đến chín giờ, tôi dỗ cho Ethan ngủ, rồi mới nói chuyện với Vu Chi một lát.”



“Cậu dỗ Ethan ngủ?”



Lâm Vô Ý nhíu mi, chung quy cũng không nói ra được chỗ nào đó không đúng, chỉ nói: “Ethan thật hiểu chuyện, tôi rất thích nó, nên dẫn nó đi ngủ. Tôi kể chuyện cho nó, thằng bé ngủ rất nhanh. Quả nhiên trẻ con đều thích nghe kể chuyện.”



Hai mắt Lâm Vu Hồng trầm xuống: “Cậu đang muốn nói chờ Ryan và Andrew lớn một chút, cậu cũng kể chuyện cho chúng nó trước khi đi ngủ?”



“Nếu chúng nó thích, tôi sẽ kể.”



Thấy được nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng đã mặc xong áo ngủ, quần ngủ, chuyển đề tài: “Nói chuyện gì với Vu Chi?”



Lâm Vô Ý trầm mặc, Lâm Vu Hồng cầm quần áo trên tay cậu vứt ra giường, xoay người đối mặt với mình: “Là nội dung tôi không thể biết?”



Chậm rãi lắc đầu, Lâm Vô Ý ngẩng mặt: “Vu Hồng, các cậu… có phải là rất ngạc nhiên, chuyện của tôi và ba?”



Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên một ánh sáng: “’Đúng vậy.”



Lâm Vô Ý cúi đầu, quanh người là nỗi đau thương rõ ràng. Qua một lát, cậu nói: “Hiện tại tôi cứ nghĩ đến ba, cứ nghĩ đến đủ loại chuyện giữa tôi và ba, tôi lại không thể khống chế được mình. Nhưng mà, tôi hứa với các cậu, cũng hứa với ba phải mau chóng hồi phục lại, mau chóng phấn chấn lại… Vu Hồng, cho tôi chút thời gian, chờ tôi có thể khống chế được mình, có thể không còn thương tâm như lúc này nữa, tôi sẽ nói cho các cậu biết, nói toàn bộ cho các cậu biết.”



“Bao gồm cả biệt thự trên núi?”
Lâm Vô Ý nhíu mi: “Nếu Hongkong cũng có trấn nhỏ của Pháp thì tốt rồi.”



“Cậu sẽ trốn đến đó?”



“Uhm.”



“Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.”



“Đó không phải trốn tránh, mà là rời xa thế tục hỗn loạn.”



Chú cháu hai người ngồi ôm nhau tán gẫu mấy chuyện vô bổ lại tự nhiên đến vậy. Lâm Vu Hồng không hề nghĩ tại sao lai muốn “ầm ĩ” với người này. Lui khỏi người Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý lấy bút, rõ ràng tâm tình đã tốt lên rất nhiều. Lâm Vu Hồng buông cánh tay vừa ôm Lâm Vô Ý ra, nhìn cậu viết, hỏi: “Nhật ký hôm nay muốn viết gì?”



Lâm Vô Ý một bên viết một bên cười, nói: “Nhiều lắm. Muốn viết anh chị cho tôi ba thẻ tín dụng bảo tôi đi tiêu xài tuổi xuân; muốn viết Ryan và Andrew rất đáng yêu, Andrew thật hiểu chuyện, gọi tôi là chú nhỏ, chứ không phải làôngchú nhỏ; muốn viết Vu Chu và Tiếu Vi cãi nhau thật buồn cười, uhm, Tiếu Vi nghe tiếng Pháp cũng ngủ mất; còn muốn viết Ethan thích nghe chuyện về Smurfs, nếu không phải ngày mai còn phải đến nhà trẻ, nó còn chưa ngủ đâu; còn muốn viết…” Lâm Vô Ý bỗng nhiên mím môi, không nói nữa, bất quá nơi khóe miệng lại tươi cười nhìn Lâm Vu Hồng đang híp mắt.



“Cậu muốn viết tôi cái gì?”



“Ha ha…” Lâm Vô Ý thực quá phận mà nói hai chữ: “Bí mật.”



Nhìn đối phương viết một câu tiếng Pháp như nước chảy mây trôi, Lâm Vu Hồng chỉ có thể hiểu vài từ đơn giản liền lên tiếng uy hiếp: “Tốt nhất là đừng viết tôi chuyện không hay nào.”



“Ha ha…”



Lâm Vô Ý mang biểu tình dù tôi viết gì cậu cũng không hiểu, trong ánh mắt Lâm Vu Hồng là sự nguy hiểm.



“Vu Hồng, không phải là cậu muốn xem văn kiện sao?” Không kiêng nể gì mà muốn đuổi người.



Lâm Vu Hồng tiến đến gần tai Lâm Vô Ý, gần đến nỗi môi sắp chạm vào tai cậu, Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy có khí lạnh thổi vào người mình.



“Đột nhiên tôi phát hiện…” Hơi thở của Lâm Vu Hồng phả vào lỗ tai Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý co rụt cổ lại muốn trốn.



“Phát hiện cái gì?”



Đột nhiên Lâm Vu Hồng lùi lại, nhàn nhạt nói: “Bí mật.”



“…”



Một lần nữa cầm văn kiện, tâm tình của Lâm Vu Hồng rất tốt.