Vô Ý Vi Chi

Chương 38 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Hai người kiên nhẫn đợi hơn nửa giờ trong phòng khách, cửa buồng toilet mở, một người đi ra với thần sắc hơi xấu hổ. Trên mặt có hơi nước, hiển nhiên vừa rồi đã rửa mặt.



“Thực xin lỗi, để mọi người chờ lâu như vậy.” Giọng nói Lâm Vô Ý khàn khàn.



Giả bộ không biết cậu làm gì vừa nãy, sau khi Lâm Vô Ý ngồi xuống, Dung Trung nói: “Vô Ý thiếu gia, tam thiếu và Quách Điền Sơn đều muốn có 15% cổ phần kia, cậu có thể lựa chọn chuyển nhượng hoặc tiếp tục giữ lại.”



Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, mang theo nỗi bi thương, nhớ nhung và cám ơn mà cười nói: “Đương nhiên là cho Vu Chu rồi.”



Không ngoài ý muốn về sự lựa chọn của Lâm Vô Ý, Dung Trung lấy một phần văn kiện từ trong túi đựng công văn, đặt trước mặt Lâm Vô Ý, nói: “Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cậu có thể xem. Hiện tại cổ phần của Diều có chút sụt giảm vì vấn đề thay đổi nhân sự cấp cao, đây là giá cả chuyển nhượng mà tôi dựa theo thị trường chứng khoán hiện tại để định ra.”



Lâm Vô Ý không xem hợp đồng, vừa nghe thấy nó dùng để chuyển nhượng, cậu hỏi ngay: “Có thể trực tiếp cho luôn không?”



Ôn Mộc Vân sửng sốt. Lâm Vô Ý nói với vẻ đương nhiên: “Tôi là chú của Vu Chu, sao có thể bỏ đá xuống giếng, bây giờ là lúc cậu ấy khó khăn nhất mà. Toàn bộ cổ phần của tôi đều cho cậu ấy, tôi không lấy một phân tiền.”



“Vô Ý thiếu gia, đây là số tiền không nhỏ. Lão tiên sinh dùng phần đầu tư này để đảm bảo cuộc sống của cậu, cậu làm vậy…”



Lâm Vô Ý mỉm cười nói: “Tôi biết đây là ba muốn bảo đảm cuộc sống cho tôi. Ba luôn sợ tôi không có đủ tiền, kỳ thực tôi có tiền, thực đó. Tuy rằng không thể tính là đại phú, nhưng tiền của tôi cũng đủ để tôi tiêu xài đến kiếp sau. Hiện giờ chuyện ăn, mặc, dùng của tôi đều không cần đến tiền, cho dù sau này tôi có về Pháp, tôi cũng có thể tự đảm bảo cho cuộc sống của tôi, về chuyện này mọi người có thể yên tâm. Tôi không hiểu chuyện làm ăn, nhưng cho dù là thế nào tôi cũng không thể kiếm tiền từ người nhà, huống chi đây còn là cháu tôi. Toàn bộ 15% cổ phần này đều chuyển nhượng cho Vu Chu không cần hoàn trả.” Nói đến đây, Lâm Vô Ý có chút do dự: “Không cần đến cái phí chuyển nhượng gì đó chứ?”



Dung Trung nhìn Lâm Vô Ý, qua một lát, ông ta nở nụ cười tươi: “Việc này do tôi và Mộc Vân suy xét. Chúng tôi sẽ dựa theo yêu cầu của cậu, chuyển nhượng toàn bộ 15% cổ phần này không cần hoàn trả cho tam thiếu.”



“Vậy là tốt rồi. Cám ơn mọi người, Dung luật sư, Ôn tiên sinh.”



“Gọi tôi là Mộc Vân đi.” Lúc này Ôn Mộc Vân chủ động vươn tay: “Không biết tôi có vinh hạnh được làm bạn với cậu không?”



“Đương nhiên. Gọi tôi là Dean đi, bạn tôi đều gọi tôi như vậy.” Lâm Vô Ý cầm tay đối phương, tươi cười chân thành.



“Dean.”



“Mộc Vân.”



Sau khi hai người buông tay, Dung Trung nói: “Vô Ý thiếu gia, nội dung đầu tư mà Lâm lão tiên sinh đã dùng danh nghĩa của cậu để thực hiện, cậu có muốn xem qua không?’



Lâm Vô Ý lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Không cần. Tôi vừa thấy mấy con số đã thấy choáng váng, tôi cũng không hiểu. Ba chưa từng nói cho tôi, khẳng định ba cũng biết cho tôi xem cũng vô dụng. Nếu có chuyện liên quan đếnDiều, mọi người lại tìm tôi.” Với tình huống hiện tại, nếu cậu xem có lẽ sẽ không xong mất. Cậu tình nguyện giả bộ hồ đồ, không biết gì cả.



“… Được rồi. Hạng mục đầu tư cụ thể đều do Mộc Vân phụ trách, có việc gì Vô Ý thiếu gia có thể trực tiếp đến tìm cậu ấy để hỏi.”



“Được.”



Ngẫm nghĩ, Lâm Vô Ý nói: “Có thể đừng để cho mấy người Vu Chu biết cổ đông kia là tôi không? Lòng tự trọng của Vu Chu rất lớn, tôi sợ cậu ấy mất hứng.”
“… Tôi không biết nấu cơm.”



“Ha ha, tôi biết mà. Để ăn mừng hôm nay tôi được lên báo, cơm tối để tôi làm. Cậu phụ trách thông báo những người khác.”



“Được.”



“Vậy không nói nữa, đợi tôi gọi điện thoại cho cậu.”



“Cậu bảo tài xế bao giờ sắp đến thì nói với cậu, cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi xuống đón cậu.”



“Được.”



Để di động trên bàn làm việc, Lâm Vu Hồng nhíu mi lại, tâm tình Vô Ý không tốt, nhất định là có liên quan đến ông nội. Lấy hộp thuốc lá, rút một điếu, Lâm Vu Hồng châm lửa. Đứng dậy đi đến cửa sổ phía sau, quảng trường phồn hoa của Hongkong đều được thu hết lại trong tầm mắt, nhưng Lâm Vu Hồng không có chút tự đắc khi đứng trên cao nhìn xuống, ngược lại còn rất buồn. Vừa rồi suýt chút nữa anh đã nói muốn người kia đến chỗ anh qua đêm. Tiếu Vi còn chưa đủ chín chắn, là người nhỏ tuổi nhất, kỳ thực anh có chút lo lắng khi Lâm Vô Ý ở bên kia. Nếu muốn nói hiện tại người làm anh nóng ruột nóng gan nhất trong nhà là ai, chắc chắn là Lâm Vô Ý.



Hút xong một điếu thuốc, Lâm Vu Hồng gọi điện thoại cho những người khác. Vừa nghe thấy Lâm Vô Ý muốn đích thân xuống bếp nấu ăn, Lâm Vu Huệ vốn có cuộc hẹn lập tức hủy bỏ luôn, những người kia đều đồng ý ngay, sẽ đến đúng giờ. Lâm Vu Hồng cũng không có tâm tình làm việc, anh chờ điện thoại của Lâm Vô Ý. Lo lắng đợi chờ hơn bốn mươi phút, cuối cùng di động cũng vang lên, Lâm Vu Hồng lập tức bắt máy.



“Vu Hồng, tài xế bào sắp đến rồi, chắc còn khoảng 5 phút nữa, trên đường hơi tắc.”



“Tôi xuống đón cậu. Bảo tài xế đưa cậu đến cửa.”



“Được.”



Lâm Vu Hồng cầm di động đi ra khỏi phòng. Thấy anh đi ra, hai thư ký còn đang muốn hỏi phó đổng có chuyện gì, liền nhìn thấy cảnh tượng phó đổng của họ vội vàng đi thẳng đến thang máy chuyên dụng.



Thư ký Triệu Phương Hoa nhỏ giọng hỏi: “Phó đổng xảy ra chuyện gì thế?”



Một thư ký khác là Đinh Đinh lắc đầu: “Không biết. Cho tới giờ còn chưa thấy bộ dáng lo lắng như vậy của phó đổng.”



Ra khỏi thang máy, Lâm Vu Hồng vẫn giữ nguyên thần thái lạnh lùng vốn có của mình. Nhân viên làm việc ở đại sảnh lầu một thấy phó đổng đột nhiên xuất hiện, nhất thời như lâm vào cảnh gặp đại địch, ba cô gái ở đằng trước lập tức đứng thẳng lên, cùng lên tiếng: “Phó đổng!”



Lâm Vu Hồng gật đầu với các nhân viên, không nói gì mà đi nhanh ra ngoài, đứng ở cửa. Bảo vệ đi qua dè dặt hỏi: “Phó đổng, ngài muốn gọi xe không?”



“Tôi chờ một người. Anh đi làm việc đi.”



“Vâng.”



Bảo vệ lùi ra, vuốt ngực, khí thế của phó đổng vẫn đáng sợ như vậy. Còn Lâm Vu Hồng, không hề để ý bên ngoài nóng nực như thế nào, đứng chờ một người sắp đến.