Vô Ý Vi Chi

Chương 46 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Như Vi và Vu Huệ lần lượt vào nhà. Đại trạch của Thẩm gia vô cùng náo nhiệt. Vu Huệ và Như Vi thấy Ethan bưng đĩa bánh ngọt ra liền kinh thán liên tục, nhất là hương vị ngon vô cùng! Hiển nhiên Lâm Vô Ý càng thiên vị hai cô cháu gái hơn, cho hai cô mỗi người một túi bánh ngọt của mỗi loại, những người khác không có loại đãi ngộ này đâu, cho dù là hai túi kia của Lâm Vu Hồng cũng là để dành cho hai bé trai sinh đôi. Cao hứng nhất chính là Ethan. Điểm tâm mà ông chú nhỏ và bé cùng nhau làm ăn ngon không tả, so với các bạn ở nhà trẻ mang đến còn ngon hơn, nếu không phải muốn mang đến chia cho các bạn và cô giáo ở nhà trẻ, bé sẽ không nhịn được mà ăn hết sạch mất.



Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng xuống lầu, Ethan lập tức cho daddy xem thành quả của một buổi chiều của họ. Lâm Vu Chi không thích ăn đồ ngọt giống Lâm Vu Hồng cũng rất nể tình mà nếm một miếng, hơn nữa còn khen ngợi không chút keo kiệt. Nhìn thấy con trai gần như là dính chặt vào người Vô Ý, Lâm Vu Chi rất yên tâm sau này sẽ giao con mình cho người kia chăm sóc. Còn Lâm Vu Hồng luôn giữ vững chủ nghĩa không hôn nhân lại càng không nghĩ ngợi đến chuyện sẽ chọn một người phụ nữ nào đó để kết hôn vì hai cậu con đang dần lớn, có Vô Ý ở đây, anh tin hai cậu con song sinh của mình có thể lớn lên trong hoàn cảnh bình thường. Nhìn Lâm Vô Ý yêu thương Ethan như vậy, Lâm Vu Hồng có thể khẳng định đối phương cũng sẽ yêu thương con mình như thế.



7 giờ, bữa tối được dọn lên. Ethan đã hoàn toàn từ bỏ daddy của bé, ngồi bên cạnh ông chú nhỏ. Lâm Chiếu Trinh còn đặc biệt giải thích món canh của đêm nay là do em trai hầm, hơn nữa còn là canh tốt cho dạ dày, trong mắt Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng hiện lên một loại cảm xúc giống nhau. Không khí trên bàn cơm vô cùng ấm áp. Quan hệ giữa những người của Lâm gia vốn không hề kém, nhưng vì vấn đề tính cách, tình huống đến nhà cô ăn cơm giống Vu Chi, Vu Hồng và Vu Chu như hôm nay là rất ít. Lâm Chiếu Trinh nhìn em trai thỉnh thoảng lại khiến mọi người cười to, còn có vẻ mặt vui sướng rõ ràng của mấy tiểu bối, cho dù là Vu Chi, Vu Hồng hay Vu Chu đều không mang vẻ nghiêm túc như bình thường, bà liền đặc biệt vui mừng.



Ethan cũng hoạt bát lên nhiều, có ông chú nhỏ ở đây, cho dù là món ăn bé không thích bé cũng sẽ ăn hết sạch sẽ, còn uống hai bát canh. So sánh với cháu trai nhỏ, rõ ràng Lâm Vô Ý kén ăn hơn nhiều. Bất quá sẽ không có ai dạy dỗ cậu, ngược lại còn đặt những món cậu thích nhất đến trước mặt cậu. Nếu Lâm lão tiên sinh có ở đây, nhất định sẽ tức giận đến nỗi trừng lớn hai mắt – Vô Ý đã kén ăn đủ rồi, mấy người còn nuông chiều nó như thế! Sẽ không đủ chất dinh dưỡng!



Một bữa cơm, ăn trong không khí vừa náo nhiệt vừa ấm áp. Ăn xong, một đoàn người chuyển từ phòng ăn sang phòng khách. Lâm Vô Ý ngồi ở phòng khách một lát liền rời đi ngay. Mãi lâu sau vẫn chưa thấy cậu trở lại, Thẩm Tiếu Vi đi tìm cậu, mới phát hiện cậu ở trong phòng bếp, lại còn khóa cửa lại.



“Cậu nhỏ, cậu làm gì trong đó đấy?”



“Tôi đang làm phép, không được vào.”



Thẩm Tiếu Vi bật cười, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua: “Cậu nhỏ, có phải cậu làm tiện lợi không?”



“Đợi lát nữa các nhân huynh sẽ biết. Đi mau đi mau, đừng quấy rầy tôi làm phép.”



Thẩm Tiếu Vi bị xua đuổi đành phải về phòng khách. Biết Lâm Vô Ý đang “làm phép” trong phòng bếp, ngoại trừ vợ chồng Lâm Chiếu Trinh, những người khác vừa nghe đã biết cậu đang làm gì. Ethan nhảy xuống khỏi ghế sofa vào bếp, quả nhiên, Lâm Vô Ý cho bé vào, còn những người khác hả, toàn bộ cấm cửa.



Lâm Vu Hồng nhìn Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu với ánh mắt trách cứ. Thẩm Tiếu Vi làm bộ tủi thân kêu oan cho mình: “Em nói với cậu nhỏ, cậu nhỏ bảo người lớn làm việc trẻ con không được quản.”



Lâm Vu Hồng trực tiếp rời phòng khách đi gọi điện thoại cho người nào đó.



“Vô Ý, cậu làm gì trong bếp?”



“Bí mật.”



Lâm Vu Hồng trầm giọng nói: “Hôm nay cậu mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi. Sau này không cần làm tiện lợi cho chúng tôi.”



Đầu bên kia của điện thoại trầm mặc hai giây, sau đó, Lâm Vu Hồng nghe thấy đối phương hỏi lại: “Vậy sau này có phải cậu sẽ không ăn cơm tôi làm nữa?”



Ánh mắt Lâm Vu Hồng trầm xuống: “Đây là hai việc khác nhau.”



“Không phải.” Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của Lâm Vô Ý truyền ra: “Tiện lợi tôi làm ăn ngon không?”


“Cám ơn cậu nhỏ.” Thẩm Tiếu Vi cầm chiếc túi của mình, nặng đấy. Anh mở ra xem, oa oa, thật phong phú quá!



“Vu Chi, đây là tiện lợi của cậu. Trong hộp tròn phía trên là cháo, hôm qua cậu uống rượu nhiều như vậy, mấy ngày nay nên ăn nhiều cháo. Bên dưới là cơm trưa tiện lợi.”



“Cám ơn.” Lâm Vu Chi đặt túi của mình sang một bên.



“Vu Hồng, túi này là của cậu. Cũng có cháo, sáng mai nhớ ăn nha.”



“Sẽ không quên.”



Bữa sáng của Lâm gia dùng bánh mỳ kiểu tây là chinh, vì lo cho Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng uống nhiều rượu, Lâm Vô Ý làm riêng cho hai người phần cháo thịt với bí đao nhiều hơn hẳn.



“Vu Chu, đây là của cậu. Bữa sáng và cơm trưa tiện lợi, bữa sáng vẫn là sandwich.”



“Tôi thích sandwich.”



Không nói hôm nay mình về nhà chính, Lâm Vu Chu cầm phần của mình, ánh mắt tối lại.



“Vu Huệ, đây là của cháu.”



“Cám ơn chú nhỏ.”



Lâm Vu Huệ vui mừng cầm phần của mình. Lúc cô gần đến đã nhận được điện thoại của chú nhỏ, bảo cô mua vài hộp đựng cơm đến đây, không ngờ mình cũng có phần, Lâm Vu Huệ cảm động cực kỳ.



“Như Vi, còn của cháu nữa. Đến trưa không được đi hẹn hò với nam sinh khác đâu, phải ăn hết tiện lợi cậu nhỏ làm đó.”



“Cháu mới không đi hẹn hò. Oa, bây giờ cháu đã muốn ăn rồi.”



Mỗi người đều có tiện lợi, ngoại trừ Ethan. Bất quá bé không hề thấy mất mác. Ông chú nhỏ nói, đêm nay sẽ dỗ bé ngủ, còn kể chuyện cho bé nữa. Ethan ăn bữa sáng ở nhà, đến trưa ăn cơm ở nhà trẻ, không được tự tiện mang tiện lợi, cho nên Lâm Vô Ý không chuẩn bị tiện lợi cho cháu trai nhỏ.



Hôm nay Lâm Vô Ý là người mệt nhất. Mấy người Lâm Vu Chi cũng không ở lại lâu, đều cầm tiện lợi rồi đi. Đúng là Lâm Vô Ý rất mệt, sau khi mấy người cháu đều đi cả, cậu đưa Ethan lên lầu tắm rửa. 9 giờ, cậu dỗ cho Ethan ngủ, viết xong nhật ký và tùy bút của mình, chưa đến mười giờ cậu cũng nghỉ ngơi.



11 giờ, Thẩm Tiếu Vi xử lý xong một ít công việc ở thư phòng xong, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ. Trên giường, hai người một lớn một nhỏ đang ngủ say sưa. Trong phòng vẫn còn một chiếc đèn bàn vẫn bật để chờ anh, Thẩm Tiếu Vi cố gắng đi không phát ra tiếng động đến bên giường, thay áo ngủ. Không muốn sang phòng khác ngủ, cũng không quan tâm trên giường có thêm một cậu nhóc, Thẩm Tiếu Vi nằm xuống phía còn lại của Ethan, sáng mai anh sẽ đưa Ethan đến trường.



Nghiêng người, nhìn người đang ngủ say, đột nhiên Thẩm Tiếu Vi có một loại ảo giác. Ở giữa hai người có một đứa trẻ, bọn họ thật giống như một nhà ba người vậy. Thẩm Tiếu Vi bật cười vì ảo giác này của mình, anh nhẹ nhàng áp bàn tay mình lên tay Lâm Vô Ý đang để trên người Ethan, tắt đèn bàn. Ngủ ngon, cậu nhỏ!