Vô Ý Vi Chi
Chương 5 :
Ngày đăng: 07:14 19/04/20
Nhìn khung cảnh gặp mặt ấm áp xuất hồ ý liêu lúc này, ba anh em Lâm gia rất hài lòng. Biểu hiện của Lâm Vô Ý cũng vượt qua dự kiến của họ, cậu em trai hay ngại ngùng hướng nội trong trí nhớ đã sáng sủa lên không ít. Người trước mắt đây đã khó có thể dung hòa bóng dáng cùng một chỗ với thiếu niên của bảy năm trước.
Khi Thẩm Tiếu Vi buông Lâm Vô Ý ra, Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Tất cả mọi người ngồi xuống đi. Ba rất vui khi mấy người trẻ các con không xa lạ với chú, cậu của mình.”
Lâm Chiếu Vũ nói tiếp: “Lão gia tử ở bệnh viện, chúng ta tạm thời không làm tiệc đón gió. Vô Ý, nơi này là nhà em, tất cả mọi người là người thân của em, có chuyện gì cũng có thể nói với tất cả mọi người. Không chỉ có ba hy vọng em ở lại Hongkong, bọn anh cũng hy vọng em có thể ở lại.”
Đôi mắt Lâm Vô Ý hơi đỏ một chút, cậu cố nghiến chặt răng để kìm nén, nói: “Lần này em về, không định đi nữa, sau này dù có rời Hongkong cũng chỉ là tạm thời.”
“Vậy thì tốt quá.”
Vừa nghe thấy cậu nhỏ nói không đi nữa, Thẩm Như Vi vừa được cậu tâng bốc vui đến nỗi như mở cờ trong bụng kích động suýt nữa thì vỗ tay hoan hô.
Lâm Chiếu Đông ra hiệu cho ba người hầu nữ đang đứng một bên. Họ bế ba đứa trẻ đi tới. Trong ánh mắt Lâm Vô Ý không có chút tò mò, dường như đã sớm biết thân phận của ba đứa trẻ.
Lâm Chiếu Đông giới thiệu đứa trẻ khá lớn trước tiên: “Đây là con trai Vu Chi, năm nay bốn tuổi, tên là Hữu Hách, nhũ danh là Ethan. Ethan, gọi ông chú nhỏ.”
Trên mặt Lâm Vô Ý hiện lên vẻ xấu hổ. Thẩm Tiếu Vi cười nhẹ một tiếng, Lâm Vô Ý càng ngượng ngùng hơn.
Người hầu buông Ethan ra. Ethan chạy đến trước mặt Lâm Vô Ý, ngoan ngoãn gọi to: “Ông chú nhỏ!”
Vừa mới gọi xong, lại “Khịch!” một tiếng, vẫn là Thẩm Tiếu Vi. Lâm Chiếu Trinh cho một ánh mắt cảnh cáo với con trai. Thẩm Tiếu Vi cố gắng nuốt tiếng cười xuống, làm cho mình nghiêm túc hơn. Vẻ mặt tái nhợt của Lâm Vô Ý có chút hồng nhuận. Cậu lấy một bao tiền lì xì từ trong tay mẹ, cúi người xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ một cái.
“Ngoan quá!” Đưa bao tiền lì xì ra, Lâm Vô Ý cố nhẫn nại khi trán sắp biến thành màu đen: “Đây là quà gặp mặt của ông chú nhỏ.”
Ethan nhận lấy, trên mặt không có biểu cảm gì: “Cảm ơn ông chú nhỏ.”
Có các anh ở đây, Lâm Vô Ý khó có thể nói khác, nhưng thật là 囧chết mất. Cậu vừa mới 30 tuổi mà đã bị người khác gọi là “ông chú”. Ethan về chỗ bà nội, hai người hầu nữ khác mang hai đứa trẻ trong ngực đến.
“Đây là hai con trai sinh đôi của Vu Hồng. Đứa lớn là Lâm Nhạc Lăng, nhũ danh là Ryan; đứa nhỏ là Lâm Nhạc Sơn, nhũ danh là Andrew.”
Hai đứa bé này còn chưa biết gọi người khác, Lâm Vô Ý âm thầm thở nhẹ một hơi, còn bị gọi là “ông chú nhỏ” nữa nhất định cậu sẽ hỗn loạn mất. Lập tức đưa hai bao lì xì ra, đều cho một nụ hôn.
Hai bé trai cũng được bế tới chỗ bà nội, cuộc gặp mặt người thân xem như hoàn toàn kết thúc. Lâm Vô Ý chảy mồ hôi đầy đầu, vẫn còn không thấy tự nhiên với tiếng gọi “ông chú nhỏ”. Lâm Chiếu Đông liếc mắt nhìn con cả, miệng thì nói bình thản: “Cháu dâu của em vẫn đang ở Pháp chưa về, chờ nó về sẽ lại giới thiệu cho hai người biết nhau.”
Ông vừa nói xong, Lâm Chiếu Trinh hừ mạnh một tiếng rõ ràng, rất là bất mãn. Lâm Vu Chi không hề biện minh cho người vợ không hiểu chuyện, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi chút nào.
Lâm Chiếu Vũ nói với quản gia đang đợi ở một bên: “A Sinh, 11 giờ ăn cơm. Cơm nước xong chúng tôi muốn đến bệnh viện.”
“Vâng.”
Quản gia Dư Hoa Sinh đi vào phòng bếp dặn dò.
“Không được… hồ… nháo…”
“Vâng vâng, con nghe lời.”
Lâm Chính Huy cười hài lòng.
Cơm chiều do Giang Y Viện mang đến. Ở lại đến 9 giờ, Giang Y Viện về đại trạch của Lâm gia một mình, Lâm Vô Ý khăng khăng ở lại phòng bệnh. Đèn lớn trong phòng đã tắt, đèn ở đầu giường phát ra ánh sáng nhu hòa. Lâm Chính Huy nhắm mắt, bên tai là giọng nói nhỏ nhẹ giống như thôi miên làm tâm trí người ta bình lặng.
“… Ánh nắng chiều, làm cho đồng cỏ huân y được bao phủ bởi những tia sáng vàng chanh nhàn nhạt. Tôi đứng ở nơi đó, cảm nhận được cái mát lạnh của ngọn núi tuyết. Mấy chú chim ca hát vui vẻ bên cạnh tôi, dường như muốn bắt được tia sáng mặt trời cuối cùng… Tôi giống một con diều, bay nhè nhẹ, mùi hương của cỏ huân y đưa tôi đến với giấc mộng huyền ảo…”
Lâm Vô Ý dùng tiếng Pháp đọc một chương văn xuôi, một tay nắm lấy tay ba. Một người đi đến cửa phòng bệnh liền dừng lại, từ trong phòng truyền ra tiếng Pháp ngắt quãng không rõ ràng lắm. Người đó đứng nghe trong chốc lát, không gõ cửa mà trực tiếp cầm tay nắm cửa, xoay một vòng mở ra. Tiếng mở cửa rất khẽ, Lâm Vô Ý đang đắm chìm trong những dòng văn cũng không nghe thấy.
Lúc này người vào mới nhẹ nhàng gõ cửa. Lâm Vô Ý phục hồi lại trong dòng văn xuôi, ngẩng đầu. Đối phương xuất hiện từ trong bóng tối, trên tay là một chiếc túi lớn.
“Vu Hồng?”
Lâm Vô Ý vô cùng kinh ngạc, nhìn ba đã ngủ rồi, cậu buông tay ba ra, đặt quyển sách xuống giường, đứng lên.
Lâm Vu Hồng để túi lớn ở ghế salon. Anh cao gần 190 cm từ trên cao nhìn xuống Lâm Vô Ý, nói: “Bác gái và mẹ tôi chuẩn bị chăn và mấy thứ cho cậu. Tôi về nhà đúng lúc đi ngang qua bệnh viện, mang cho cậu.”
Lâm Vô Ý cầm túi lại xem, bên trong có chăn, có khăn lông lớn, còn có một chiếc áo khoác, thậm chí có cả một hộp chocolate. Cậu không nhịn được mà cười, chẳng lẽ trông cậu rất giống người thích ăn chocolate sao?
Hai mắt đen như mực của Lâm Vu Hồng nhìn chằm chằm vào sườn mặt Lâm Vô Ý, đương nhiên không hề bỏ qua nụ cười như trẻ con khi được người ta tặng chocolate của cậu. Lâm Vô Ý buông túi ra, ngẩng đầu: “Làm phiền cậu còn phải đến đây một chuyến.”
“Không có gì.”
Nhìn ông nội đang ngủ trên giường bệnh, lại đảo mắt sang quyển sách có chữ tiếng Pháp trên bìa không biết là gì, Lâm Vu Hồng nói: “Tôi về đây.”
“Được.”
Lâm Vô Ý tiễn Lâm Vu Hồng ra ngoài cửa. Đến cửa, Lâm Vô Ý nói: “Đi đường cẩn thận. Ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.”
Vẫn nhìn Lâm Vu Hồng cho đến khi anh vào khúc quặt để đến chỗ thang máy, Lâm Vô Ý mới đóng cửa lại. Sau khi sang mặt bên kia bức tường, Lâm Vu Hồng lùi lại phía sau, nhìn cửa phòng bệnh đã đóng lại, ánh mắt trầm tĩnh.
Trở lại nơi ở xa hoa của mình, Lâm Vu Hồng lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh. Ra phòng khách, ngồi xuống, anh cầm điều khiển từ xa mở TV, chuyển đến kênh tài chính và kinh tế. Hai chân gác lên bàn trà xem TV, đến khi nước khoáng trong chai còn một nửa, anh lấy di động ra.
“Shina Li, tìm một giáo viên dạy tiếng Pháp cho tôi.”