Vô Ý Vi Chi

Chương 60 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Lúc đến Leon đã là hai giờ chiều ở Pháp, Lâm Vô Ý ngủ suốt trên đường đi xong lúc xuống mặt đất liền tinh thần hăng hái đến xe đón bọn họ. Tất cả mọi người đều không có hứng thú chơi ở Leon hai ngày, đi thẳng đến thành nhỏ cổ xưa Al của Provence. Đại họa sĩ Van Gogh đã từng ở đây sáng tác. Lâm Vô Ý không chọn thành thị Akers nổi tiếng của Provence làm nơi dừng chân để cậu “ẩn cư”, mà là đi sâu vào thành nhỏ trong Provence. Al cũng tràn ngập bầu không khí nghệ thuật nồng đậm, đối với những người như Lâm Vô Ý mà nói, có lẽ nơi như vậy mới càng thích hợp với cậu.



Nhân tiện thưởng thức phong cảnh ven đường, khi đồng cỏ huân y xuất hiện phía xa xa, họ đã vào hẳn bên trong Provence. Trên mặt Lâm Vô Ý là niềm hưng phấn rõ ràng, chỉ vào mảng màu tím đang nở rộ sung sướng nói: “Ba không thích trà huân y, nói đó là để con gái uống, bất quá tôi mang túi cỏ huân y về ba không hề gạt bỏ. Đặt trong tủ quần áo, quần áo sẽ có mùi của cỏ huân y, còn có thể đề phòng côn trùng kéo đến. Nhà Susan có cỏ huân y, chị ấy cũng cho tôi rất nhiều túi. Nhưng Susan không cho tôi uống trà huân y, trà huân y có thể giảm béo, chị ấy nói tôi gầy đủ rồi, còn gầy thêm nữa sẽ biến thành bộ xương khô.”



“Cô ấy nói rất đúng.” Trong số bốn người, ngoại trừ Lâm Vu Chi ra, ba người còn lại đều vô cùng tán thành.



Lâm Vu Chi hỏi: “Tập văn xuôi miêu tả cỏ huân y kia của cậu là viết ở đây à?”



Lâm Vô Ý trả lời: “Là viết lúc tôi vừa sang Pháp du học. Joseph đưa tôi đến Provence chơi, tôi liền viết ra chương văn xuôi đó, còn viết thêm mấy cái khác, sau đó Caroline đều sửa lại thành tậpCỏ huân y.”



Thẩm Tiếu Vi tò mò hỏi: “Cậu nhỏ, cậu bắt đầu sáng tác từ lúc nào?”



Lâm Vô Ý nhớ lại, nói: “Từ nhỏ tôi đã thích viết mấy thứ linh tinh, bất quá đều là tự mình viết chơi thôi. Chân chính bắt đầu là từ sau khi sang Pháp. Tôi không thích làm ăn buôn bán, nhưng lại không muốn để ông ngoại cậu nuôi tôi cả đời, tôi liền thử đi gửi bản thảo, lần đầu tiên là gửi bản thảo cho nhóm báo chí ở trường học, tôi còn nhận được một trăm euro tiền nhuận bút nữa cơ. Sau đó mấy người Joseph đọc xong đều nói tôi có tiềm chất viết sách, Caroline quen biết nhà xuất bản, có thể nói là dưới sự giúp đỡ của họ tôi mới đi trên con đường này. Sau thì Caroline trở thành người đại diện xuất bản của tôi, tôi trở thành tác gia chuyên trách. Ờm, đã viết được mười mấy năm rồi, thời gian trôi qua nhanh quá.”



Trong tim Lâm Vô Ý đau đớn, quả là thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ chớp mắt, ba đã rời xa cậu.



Lâm Vu Hồng ngồi bên cạnh cậu ôm vai cậu, nhìn ra được cậu khổ sở. Lâm Vô Ý không muốn vì vậy mà không khí nặng nề, chủ động nói sang chuyện khác: “Lần đầu tiên tôi tới Provence đã thích nơi này, tôi nói với ba tôi muốn định cư ở đây, đầu tiên ba không đồng ý, sau đó, uhm, sau chuyện kia ba liền mua một căn nhà, mở quán café cho tôi. Lại nói tiếp, tôi đúng là mệnh tốt mà. Bên trên thì có ba che chở, bên dưới thì có anh chị che chở, bây giờ còn có mấy người cháu che chở cho nữa, sau này nói không chừng còn có mấy cậu bé con trong nhà che chở nữa cơ, oa, nhắc tới đã thấy hạnh phúc.”



Thẩm Tiếu Vi nói câu ý tại ngôn ngoại: “Vậy cậu nhỏ có hạnh phúc khi vĩnh viễn đều ở nhà không?”



“Đương nhiên rồi.” Lâm Vô Ý nghiêng đầu, tựa vào vai Lâm Vu Hồng, cười tủm tỉm: “Tôi sau này hả, cứ ở nhà thôi, các cậu cẩn thận đó, tôi biết ~ thôi ~ miên ~ đó…”



Thẩm Tiếu Vi cười nói: “Cháu hoan nghênh cậu nhỏ đến thôi miên cháu.”



“Ha ha…”



Nói nói cười cười suốt dọc đường đi, được Lâm Vô Ý dẫn đường, hơn 5 giờ chiều, ô tô dừng lại ở đầu một con ngõ có bảng đá, Lâm Vô Ý là người đầu tiên xuống xe. Trên vách tường trong con ngõ có những hõm nhỏ, bên trong hõm có đựng cỏ huân y, mùi thơm xông vào mũi. Bốn người đã hiểu rõ tại sao người này lại thích rúc mình trong thành nhỏ này. Nơi này, rất đẹp, rất tĩnh lặng, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái, giống như người này.



Dẫn mấy cháu trai đi vào trong ngõ nhỏ, Lâm Vô Ý giới thiệu: “Mỗi một hẻm nhỏ trong ngõ chỉ có hai hoặc ba nhà, cuộc sống rất du nhàn. Chỗ tôi chỉ có nhà tôi và nhà Susan, khung cảnh không tồi nhỉ.”



“Rất tốt.” Nhìn những ngôi nhà như vậy, ai cũng không muốn bán đi. Lúc nào chán ngấy cảnh phồn hoa của Hongkong, hoàn toàn có thể đến đây để thả lỏng tâm tình đấy chứ.




Lâm Vu Hồng mang chút thâm ý hỏi: “Vô Ý, bạn cậu cũng tới đây chơi chứ?”



“Có.” Lâm Vô Ý gật đầu. “Hanna tới nhiều nhất, tới đây vẽ cảnh vật. Joseph cũng tới nhiều, đến chụp ngoại cảnh. Những người khác cũng có, đôi khi họ sẽ hẹn đến cùng nhau. Đó cũng là nguyên nhân tôi chọn ở lại Al, du khách đến Al không nhiều lắm. Nếu không phải tôi ở đây, mấy người Joseph đều trực tiếp đến Akers.”



Lâm Vu Hồng hơi híp mắt: “Bọn họ đến, đều ở đâu? Chỗ cậu sao?” Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều nhìn qua. Lâm Vô Ý không nghĩ nhiều như vậy, trả lời: “Họ ở khách sạn hoặc nhà trọ, bất quá đều sang chỗ tôi ăn cơm. Có lúc Joseph đến đây quay ngoại cảnh, thời gian ngắn đều ở chỗ tôi, hai chúng tôi nói chuyện phiếm, bất quá cậu ấy đều ngủ ở sofa, hơn nữa trước đó Joseph phải nói rõ cho ba biết. Họ đều biết ba quản tôi rất nghiêm, nhất là về phương diện này, sẽ không để tôi khó xử.”



“Đúng là ông nội quản rất nghiêm.” Tâm tình của Lâm Vu Hồng rất tốt.



Lâm Vô Ý có chút ưu tư nói: “Tôi có thể bình an sống đến bây giờ không tách khỏi việc ông nội cậunghiêm gia quản giáo.”



Bởi vì cậu rất dễ để cho người ta mơ ước đến. Ba người nói trong lòng.



Cửa phòng tắm mở, Lâm Vu Chi đã tắm xong, Lâm Vu Hồng đứng lên. Lâm Vô Ý cười có chút xấu xa: “Chỗ này của tôi không có máy sấy, chờ tóc khô tự nhiên đi.”



Lâm Vu Chi lau tóc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi đoán chỗ cậu không có, tôi có mang.”



Nụ cười tươi của Lâm Vô Ý biến mất, âm mưu của cậu thất bại rồi.



Năm người tắm rửa sạch sẽ xong, Lâm Vô Ý bị cưỡng chế sấy khô tóc xong đều nằm ngang “trên giường” trong phòng ngủ cùng mấy người cháu, buồn ngủ, cậu cũng mệt nhọc. Phải nằm theo chiều ngang của giường mới đủ để năm người nằm, còn có cả một con mèo không chịu cô đơn rúc một đống bên chân Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nằm hai bên trái phải của Lâm Vô Ý thi thoãng duỗi chân ra sẽ đạp vào nó. Daphne bị quấy nhiễu nhiều lần liền mất hứng nhảy đến chỗ tấm lót đệm ở cửa sổ rồi ngủ.



Đây là lần đầu tiên bốn anh em Lâm gia cùng ngủ chung trên một chiếc giường, ai cũng không ngủ được. Còn Lâm Vu Chu được nghe Lâm Vô Ý kể chuyện, đến lúc Lâm Vô Ý không lên tiếng nữa liền mở mắt.



Thẩm Tiếu Vi là người đầu tiên đứng dậy, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều nhẹ nhàng ngồi dậy. Gió lạnh thổi vào theo tấm rèm cửa sổ mỏng manh, đóng cửa nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, trên giường chỉ còn lại một người.



“Muốn đi thám hiểm à?”



Lẩm bẩm một tiếng, Lâm Vô Ý xoay người ôm lấy gối của Lâm Vu Hồng, ờm, dù sao cậu cũng mệt lắm. Có thể ngủ như trẻ con thật sự là hạnh phúc nha. Liếm liếm môi, vị họ Lâm nào đó hạnh phúc ngủ tiếp.



Trong một gian phòng khác ở lầu hai, ánh đèn sáng rõ. Bốn người bày hết những bức tranh trong phòng ra, muốn từ chỗ này bắt đầu hiểu biết về một người thêm một lần nữa, một người tưởng như đơn giản lại cực kỳ thần bí. Hành trình đến Pháp, dường như còn vượt xa so với dự liệu của họ.