Vô Ý Vi Chi

Chương 66 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Khi người đàn ông kia nói ra những lời này, Thẩm Tiếu Vi đang trốn ở một chỗ bí mật gần đó “nhìn lén” âm thầm hít sâu một hơi, cảm thấy nôn nóng khó hiểu. Từ việc cậu nhỏ không cự tuyệt đối phương dắt tay cậu, anh có thể nhìn ra hai quan hệ của hai người rất thân thiết, cậu nhỏ sẽ không đồng ý chứ! Thẩm Tiếu Vi nắm chặt tay, lý trí nói cho anh biết anh không có quyền cản trở cậu nhỏ “nói chuyện yêu đương” với bất kỳ ai, nhưng trên tình cảm anh tuyệt đối không chấp nhận cậu nhỏ ở cùng người kia! Bất cứ người nào ở đây đều không xứng đáng làm “mợ nhỏ” của anh!



Mắt Lâm Vô Ý hơi mở to, cậu vươn tay ôm phần lưng dày rộng của Crowe, ôn nhu cười nói: “Tôi biết chứ. Tôi cũng luôn yêu cậu và Assal mà.”



Nghe được những lời này, trái tim một người lên xuống phập phồng, cả người ra mồ hôi lạnh. Thẩm Tiếu Vi lặng lẽ tiến lên hai bước, chờ thời cơ thích hợp sẽ xông ra cắt ngang “chuyện tốt” của người nào đó. Dù sao anh cũng là cháu trai ngoại “duy nhất” của cậu nhỏ, nếu anh có làm bóng đèn cậu nhỏ cũng không trách anh đâu.



Crowe bất đắc dĩ thở dài, buông người trong ngực ra, hai mắt thâm trầm, nói: “Dean, cậu nên hiểu ý tôi. Yêu của tôi, không chỉ là yêu giữa bạn bè.” Nói đến đây, anh nắm hai tay Lâm Vô Ý, nâng lên, đưa đến bên môi hôn nhẹ: “Tôi yêu cậu. Tôi đã đáp ứng lão tiên sinh sẽ “chỉ” làm bạn cùng cậu, nhưng tôi phát hiện, tôi không làm được.”



Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý biến mất, cậu không rút tay ra, giống như đang thở dài không phát ra tiếng động. Sau khi Crowe buông tay cậu xuống, cậu rút tay ra xoa mặt Crowe, cọ cọ vào phần râu bên má, tiếp đó là lộ ra nụ cười ôn nhu.



“Crowe, tôi rất quan tâm đến cậu. Cậu, Oliver, Joseph, Zoe… Mỗi một người ở đây tôi đều rất quan tâm.”



Crowe cười khổ, giữ bàn tay của Lâm Vô Ý đang vuốt ve trên mặt anh: “Thế nhưng, tôi không mong mỏi loại quan tâm này.” Trong ánh mắt người này có chút khó xử, dù đã được che giấu, nhưng anh vẫn thấy được.



Một tay còn lại của Lâm Vô Ý lướt qua khóe mắt Crowe, khổ sở nói: “Đừng như vậy, Crowe, đừng như vậy. Cậu như vậy tôi rất khó chịu. Tôi yêu cậu, tuy rằng cái yêu của tôi không phải điều cậu mong mỏi, nhưng tôi yêu cậu. Mỗi người trong số các cậu đều rất quan trọng với tôi. Với tôi mà nói, người quan trọng nhất ngoại trừ người nhà, chính là các cậu. Thực xin lỗi, cái yêu của tôi không giống như cậu muốn.”



“Không, Dean. Cho dù yêu của cậu là thế nào, tôi đều muốn. Chỉ là tôi…” Crowe hôn sâu lên đôi mắt Lâm Vô Ý. “Chỉ là tôi, tôi rất tham lam, tôi biết rõ cậu không có tình yêu với tôi, nhưng tôi luôn muốn có được từ cậu. Oliver đã nói với tôi, nhưng tôi không nghe lọt.” Crowe đang ở trong khổ sở nhưng cũng là giải thoát, ngay cả chính anh cũng không rõ là giải thoát cái gì.



Lâm Vô Ý ôm Crowe, vùi đầu trong ngực anh: “Lúc trước cậu nói với tôi, tôi đã giả bộ coi là cậu nói đùa, kỳ thực tôi hiểu ý cậu. Nhưng tôi không thể, thực xin lỗi, Crowe. Ba tôi không đồng ý tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân sau cùng là chính bản thân tôi, chính bản thân tôi không thể. Cho dù các cậu nắm tay tôi, hôn tôi, hay là tôi ôm cậu, hôn cậu, tim tôi không hề đập loạn lên như của tình yêu, tôi biết, dù tôi yêu các cậu nhiều đến đâu, đó cũng không phải tình yêu. Tôi muốn các cậu vui vẻ, nếu có thể, nhất định tôi sẽ yêu cậu, nhất định sẽ đồng ý với cậu, nhưng tôi không thể lừa cậu. Trong tình yêu, tôi vĩnh viễn sẽ chỉ như trẻ con.”



“Là tôi làm khó cậu, nên nói xin lỗi là tôi.” Crowe nâng mặt Lâm Vô Ý lên, cười ôn nhu với cậu: “Thực ra trước khi quyết định bày tỏ với cậu, tôi đã nghĩ đến kết quả này. Nếu cậu yêu tôi, vậy thì mười năm trước cậu đã không từ chối tôi, tôi rất có lòng tin về mị lực của mình đó.”



Lâm Vô Ý sờ sờ râu quai nón của Crowe: “Cậu đang muốn nói cậu cũng là người gặp người thích giống tôi sao?”



“Ha ha, có thể nói như vậy.” Nói đùa một câu, giọng nói Crowe trầm xuống vài phần: “Tôi chỉ là, muốn nghe chính cậu từ chối tôi, tôi mới có thể hoàn toàn dứt bỏ tình cảm này, nếu không tôi sẽ luôn cho là cậu chịu áp lực từ lão tiên sinh.”



Nhớ đến ba, khóe mắt Lâm Vô Ý trở nên ươn ướt. Cậu mang theo nỗi hoài cảm nói: “Ba hy vọng tôi có thể ở Hongkong, lần này tôi sẽ nghe lời ba, không chạy loạn nữa. Ba không cho phép các cậu theo đuổi tôi, một là vì ba lo lắng cho tôi, một nguyên nhân khác là ba biết rõ vấn đề của tôi, sợ tôi bị tổn thương trong tình yêu. Crowe, cậu nguyện ý chấp nhận tôi như vậy không? Tôi không muốn tình yêu của các cậu, cũng không muốn dứt bỏ tình bạn với các cậu.”



Crowe cười: “Đương nhiên nguyện ý. Cậu là người bạn quan trọng nhất của tôi, quan trọng nhất.”



“Hì hì, tôi biết tôi là người gặp người thích mà.”



“Ha ha…”



Giống như muốn tạm biệt tình yêu say đắm này, Crowe cúi đầu hôn lên khóe miệng Lâm Vô Ý, một lúc lâu sau mới rời đi. Mỗi một người trong số họ đều hiểu rõ, nụ hôn đầu tiên của người này là thứ không thể tùy tiện chạm vào. Hoặc là nói, người này đã sớm dùng cách đó để nói tâm ý của cậu cho mọi người biết, chỉ là anh luôn lừa mình dối người.


Mười mấy người đứng ở cửa nhìn Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đỡ người uống rượu say lên xe, nhìn họ đóng cửa xe, vẫy tay tạm biệt. Ô tô vừa đi, Crowe thở dài một tiếng. Bieber nhìn anh một cái, hỏi: “Nghĩ thông suốt chưa?”



Crowe nhướng mi: “Rõ như vậy?”



“Ờ.” Bieber xoa xoa hai mắt mình. “Chúng tôi đều nhìn ra cậu vẫn chưa dứt bỏ. Vừa rồi cậu gọi Dean ra ngoài một mình, là bày tỏ với cậu ấy hả?”



Crowe nửa thật nửa giả đáng thương nói: “Tôi thất tình, uống mấy ly với tôi đi?”



Bieber vỗ vỗ vai anh: “Cậu không thất tình mới là lạ. Tửu lượng của Dean không tốt, vừa rồi uống chưa đã, đêm nay chúng ta phải chân chính không say không về.”



“Ha, đêm nay tôi cũng không định đến khách sạn ở.”



“Ha ha…”



Mọi người đều nghe thấy lời nói của hai người. Là bạn bè có giao tình rất tốt với nhau, tâm tư như vậy, họ cũng hiểu rõ. Trong số những người ở đây chỉ có một vài người là không còn động tâm với người vừa rời đi nữa. Giống như Bieber nói vậy, thất tình là bình thường.



Crowe ôm em trai Assal, tâm tình cũng coi như không tồi mà tiếp tục uống rượu. Oliver nhìn Assal cả đêm nay không phải vui lắm, có chút lo lắng nói với Hanna: “Em thấy nên để Crowe đưa Assal đi bệnh viện xem sao sớm một chút, sắc mặt cậu ấy thực sự không ổn.”



Hanna bất đắc dĩ nói: “Assal rất hướng nội. Aizzz, Dean say rồi, không thì để Dean tâm sự với Assal là tốt nhất.”



“Cũng không phải ngày mai Dean phải đi ngay. Hôm nay mọi người chỉ tụ tập với nhau, em vẫn sẽ lén đi ăn cơm với Dean.” Oliver dường như cũng vừa buông xuống điều gì đó, miệng cười sung sướng.



“Anh cũng phải đi.” Hanna đang thèm nhỏ dãi. “Anh muốn ăn pizza Dean làm.”



Oliver cho đối phương một ánh mắt xem thường, ghét bỏ quăng cho một câu: “Anh cũng quá không truy cầu.”



Khác với mọi người vẫn đang ở trong bữa tiệc, sắc mặt của bốn người trên xe đều nghiêm túc, nhất là Thẩm Tiếu Vi. Anh nhìn ra ngoài xe, như đang suy nghĩ cái gì. Lâm Vô Ý hoàn toàn say khướt, rúc trong ngực Vu Hồng, đã ngủ mất. Lâm Vu Hồng dùng một tay ôm cậu, cũng đang nghĩ ngợi sâu xa.



Trầm mặc về đến nhà suốt cả dọc đường, Lâm Vu Hồng không cõng người vào nhà nữa, mà là bế ngang về phòng ngủ. Cởi giày cho Lâm Vô Ý, không cởi quần áo cho cậu, Lâm Vu Hồng kéo chăn lên.



“Muốn uống một ly không?” Thẩm Tiếu Vi hỏi.



Ba người khác cũng không nói có muốn hay không, đều nhìn người đang ngủ say một cái rồi cùng ra ngoài. Thẩm Tiếu Vi đi trước, kéo cà-vạt ra, cảm thấy có chút ngột ngạt.



__Hết chương 66__