Vô Ý Vi Chi

Chương 70 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Khi Lâm Vô Ý tắm xong đi ra, cậu mặc một chiếc áo tắm, lau tóc, cười tủm tỉm hỏi người đã chuẩn bị xong: “Có cần sấy khô tóc không?”



Lâm Vu Chu mang bộ dáng rất chuyên nghiệp nói: “Không cần, như vậy là được. Cậu lên giường đi, tôi sẽ nói cho cậu biết dáng chụp của từng pose.”



“Được.” Lâm Vô Ý đá dép lê, trèo lên giường.



Lâm Vu Chu chỉ bật đèn bàn ở hai đầu giường, khi Lâm Vô Ý đã lên giường, anh nói với Tiếu Vi: “Cầm đèn.”



Thẩm Tiếu Vi cầm một cái đèn bàn nhỏ trên tay, làm đạo cụ giữ đèn lâm thời. Lâm Vu Chu giơ cao cameras, trong màn ảnh, người vừa tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc áo tắm, ngồi với dáng vẻ tùy ý trên chiếc giường anh vừa thay vỏ đệm thẫm màu, tim, không khỏi đập mạnh.



“Kéo áo tắm xuống một chút, lộ ra một bên vai.”



Lâm Vô Ý cười nghe theo, tò mò hỏi: “Không cần cởi?”



“Cậu muốn lưu lại tuổi thanh xuân, không phải chụp ảnh diễm tình.” Lâm Vu Chu bấm máy. “Nhìn tôi, tưởng tượng tôi là người quan trọng nhất của cậu.” Đó, cũng là hy vọng của anh.



Ánh mắt Lâm Vô Ý nhìn cháu mình dần trở nên ôn nhu, một người không cam lòng lên tiếng: “Cậu nhỏ, còn cháu nữa, cháu cũng là người quan trọng nhất của cậu.”



Lâm Vô Ý nhìn về phía cháu trai ngoại: “Các cậu vốn rất quan trọng với tôi mà.”



Lâm Vu Chu không trách cứ vì Thẩm Tiếu Vi “chen chân”, sau khi chụp một bức, anh để Lâm Vô Ý nằm úp sấp, kéo áo tắm xuống thêm chút nữa. Lâm Vô Ý làm theo yêu cầu của cháu trai, lộ ra toàn bộ bả vai, cậu nằm úp sấp trên giường, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào người đang chụp ảnh cho cậu, còn cả người giữ ánh đèn cho cậu.



Thẩm Tiếu Vi cũng không nói gì, được cậu nhỏ nhìn như thế, giống như mình thực sự là người quan trọng nhất, quan trọng nhất trong lòng người nọ vậy, rất muốn cứ thế này đi đến gần ôm người mà trong cảm nhận của anh là ôn nhu nhất xinh đẹp nhất đó vào lòng, để cho cậu ấy đáp ứng mình vĩnh viễn không rời đi. Anh biết mình nghĩ vậy là không đúng, nhưng cậu nhỏ nói cậu ấy sẽ không kết hôn, cũng không thể kết hôn, cho dù rất lo lắng trên người cậu nhỏ rốt cuộc bị làm sao đi nữa, anh lại có chút mừng thầm. Nhất là sau khi cậu nhỏ từ chối Crowe, anh càng lo lắng đến lúc nào đó cậu nhỏ sẽ bị một người ưu tú nào đó “lừa đi” mất. Cậu nhỏ mê người như thế, có rất nhiều người thích cậu nhỏ như vậy, anh tự nhận có vô số người khác xuất sắc hơn mình, đặc biệt là hai vị anh họ trong nhà không phải người mà anh có thể so sánh được, anh có năng lực gì để có thể làm cậu nhỏ nguyện ý vĩnh viễn ở nhà?



“Cởi áo tắm đến eo, ngồi xuống, hai tay chống sang hai bên, một chân cong lên.”



Thẩm Tiếu Vi hoàn hồn. Một khắc đó, anh không khỏi ngừng thở, hai mắt không thể rời khỏi người ở trên giường. Lâm Vô Ý cởi áo tắm xuống đến tận eo theo yêu cầu của Lâm Vu Chu, chụp xong pose này, lại cong chân trái lên. Đằng sau khuôn mặt bình tĩnh, chỉ có chính cậu mới biết mình khẩn trương thế nào. Chỉ cần kéo dây lưng của áo tắm ra, bí mật của cậu sẽ bị bại lộ.



Thẩm Tiếu Vi biết người nọ rất trắng, cũng không phải lần đầu nhìn thấy nửa thân trên của cậu. Nhưng không biết có phải do nguyên nhân từ ánh đèn không, anh chỉ cảm thấy thân trên của người kia thật đẹp quá, anh nhìn hai quả hồng nhuận trước ngực mà có chút miệng khô lưỡi khô. Tầm mắt chậm rãi đi xuống, Thẩm Tiếu Vi cảm thấy trong lòng run lên. Cậu nhỏ không mặc quần lót! Tuy rằng không thấy bộ vị giữa hai chân, nhưng anh có thể xác định cậu nhỏ không mặc quần lót! Thẩm Tiếu Vi đã không còn là xử nam từ lâu, vậy mà lại hoảng sợ phát hiện ra tim mình đập thật nhanh khi thấy cậu nhỏ như vậy! Anh vội cắn vào đầu lưỡi, tự mắng mình một câu không có tiền đồ, cũng không phải xử nam chưa từng biết ***, có cần không tiền đồ như thế không! Hơn nữa đó còn là cậu nhỏ!



Tiếng bấm máy không ngừng vang lên, trông Lâm Vu Chu không hề chịu ảnh hưởng từ “cảnh đẹp” trước mặt dù chỉ một chút, nhất cử nhất động đều tỏ ra là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Lâm Vô Ý tiếp tục tạo ra vài tư thế theo yêu cầu của anh, nhưng áo tắm vẫn không cởi hoàn toàn.



Âm thầm hít sâu một hơi, khống chế trái tim đập nhanh và cái nóng rực bên dưới, giọng nói Lâm Vu Chu thoáng có chút khàn khàn nói: “Đưa lưng về phía tôi, quỳ gối, rồi mới cởi áo tắm.”




Thẩm Tiếu Vi nghiêng người, rất tự nhiên, rất ôn nhu hôn vào khóe miệng đối phương một cái, đêm đó, người kia đã hôn ở vị trí này: “Cậu nhỏ, tin cháu, cháu là Tiếu Vi, là cháu trai ngoại duy nhất của cậu. Vĩnh viễn sẽ không cười nhạo cậu vì chuyện đó.”



Lâm Vô Ý ở trong lòng cháu trai ngoại nhắm chặt mắt lại: “Các cậu, rất quan trọng, rất quan trọng, với tôi.” Sẽ, càng ngày càng quan trọng.



“Vậy lại tin tưởng, ỷ lại cháu nhiều hơn nữa.” Ôm chặt người trần trụi vào lòng, Thẩm Tiếu Vi biết, trong lòng mình không có bất luận một ai có thể thay thế được người này.



Trong phòng tắm, Lâm Vu Chu đứng dưới vòi hoa sen, một tay chống vào tường, một tay cầm thứ bên dưới của mình. Nước lạnh xối vào thân thể nhưng không thể nào mang đi cảm giác nóng cháy trong người anh. Anh biết mình nguy hiểm, đối với người thân của anh, đối với người theo như bối phận là chú của anh, anh có dục vọng. Đây không phải lần đầu tiên anh chụp ảnh *** cho người khác, nhưng là lần đầu tiên có dục vọng mãnh liệt đến thế.



Dù anh có lắc đầu mạnh thế nào, cũng không thể xua tan được hình ảnh xinh đẹp đó trong đầu. Anh biết mình hẳn là nên giải quyết nhanh chóng, điều chỉnh tâm tình. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh trai mình và Tiếu Vi thân mật cùng người kia, anh lại không cam lòng. Cứ phải chịu uất ức mà giữ khoảng cách với người đó? Tuân thủ nghiêm ngặt về thân phận giữa chú và cháu? Trong mắt Lâm Vu Chu có một thứ ánh sáng lạnh giống y như anh trai mình lướt qua, Lâm Vu Chu này cũng không phải loại hèn nhát. Cùng lắm chỉ là dục vọng, vậy thì có sao? Đây là phản ứng sinh lý bình thường, ai bảo thân thể người kia đẹp đến vậy. Anh không tin Tiếu Vi không có phản ứng! Người kia phóng khoáng như vậy, anh có thể nào lại xấu xa vậy chứ? Có phản ứng cứ phát tiết là được.



Rất nhanh, chất lỏng nóng bỏng phun trào. Lâm Vu Chu thở phào một cái. Có lẽ anh đã nín nhịn lâu lắm rồi. Từ trước lúc ông nội qua đời anh chưa từng phát tiết. Ngửa đầu, để nước lạnh xối vào mặt, trái tim Lâm Vu Chu mau chóng bình tĩnh lại.



Diều, là của anh.



Năm phút sau, lau hết nước trên người, Lâm Vu Chu mang vẻ mặt bình tĩnh ra khỏi phòng tắm. Trên giường, Lâm Vô Ý đang viết nhật ký, Thẩm Tiếu Vi đang chơi trò chơi. Sau khi anh đi ra, Thẩm Tiếu Vi xuống giường trực tiếp vào phòng tắm.



Cởi khăn tắm trên hông, lau những giọt nước còn sót lại trên người, Lâm Vu Chu vứt khăn tắm ra giường, mở tủ lấy quần áo. Người đang viết nhật ký không nhịn được nên quay đầu nhìn lén, trong mắt là vẻ hâm mộ.



“Tại sao của cậu cũng lớn như vậy? Người phương Đông hẳn là rất nhỏ mới đúng chứ?”



Lâm Vu Chu vừa mặc quần lót xong liếc mắt nhìn đối phương một cái, mặt không chút thay đổi tiếp tục mặc áo may ô, nói: “Tôi đi du học ở nước ngoài, cũng không thấy người phương Tây lớn hơn người châu Á bao nhiêu, cậu bị ngộ nhận rồi. Còn nữa, cái gì mà “cũng”? Cậu xem của anh tôi rồi?”



Vị họ Lâm kia thành thực gật đầu: “Tối qua cậu ấy cũng giống cậu, quấn khăn tắm ra ngoài, tôi nhân cơ hội “xuống tay” luôn.”



Xuống tay? Lâm Vu Chu lên giường, hôn vào khóe miệng Lâm Vô Ý một cái, rồi mới lấy máy tính bảng của Thẩm Tiếu Vi: “Cậu viết đi, tôi không quấy rầy cậu, tôi xem bưu kiện.” Thái độ bình tĩnh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.



Lâm Vô Ý cười, viết tiếp, cọ chân mình vào cái chân thuần một vẻ nam tính của Vu Chu, ngứa quá, cọ cho thoải mái. Dù cậu có thân thiết với mấy người Joseph, Oliver nhiều hơn nữa, cậu cũng không thể, lại càng không dám tùy tiện thế này với họ. Vì chính là cháu nội cháu ngoại nhà cậu, cậu mới có thể tùy tâm sở dục như thế, không hề cố kỵ như thế.



Trong phòng tắm, không có “người ngoài” ở đây, Thẩm Tiếu Vi khác hẳn với vẻ làm nũng vừa rồi, đang nhìn chằm chằm vào thân dưới có xu hướng đi lên của mình một cách nghiêm túc và suy nghĩ sâu xa. Chuyện lớn không xong rồi! Chạm vào hay không chạm vào đây? Vừa nghĩ tới cảm xúc nào đó, chỗ nào đó của Thẩm Tiếu Vi càng thêm cứng hơn. Khẽ cắn môi, anh đặt một tay lên bộ vị kia, không khỏi rên rỉ một tiếng. Sự tình thật sự không ổn rồi.



__Hết chương 70__