Vô Ý Vi Chi

Chương 75 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Bởi vì nguyên nhân sai giờ, nửa đêm Lâm Vô Ý đã tỉnh lại hai lần, cho nên hôm sau cậu vẫn ngủ thẳng đến hơn 12 giờ mới tỉnh ngủ. Mấy ngày nữa cậu muốn đi Australia đón cháu trai nhỏ, thuận tiện chơi với chị dâu, chị gái và mấy bạn nhỏ vài ngày. Thần thanh khí sảng chạy nhanh xuống lầu, chào buổi sáng với Dư quản gia trước, Lâm Vô Ý vào phòng bếp uống nước, ăn “bữa sáng”.



Dư Hoa Sinh vẫn không nói chuyện về Thương Hạo Dương, chờ sau khi Lâm Vô Ý ăn uống xong xuôi, ông nói: “Vô Ý thiếu gia, Vu Chi thiếu gia muốn cậu gọi điện thoại cho cậu ấy sau khi cậu dậy.”



“À, được.”



Lâm Vô Ý lấy di động, tìm được số của Vu Chi, gọi đi.



“Hello, Vô Ý, dậy rồi à?”



“Uhm, vừa mới ăn cháo xong, cháo đậu phộng với thịt đó. Trưa nay cậu ăn gì?”



“Ăn tùy tiện một chút ở nhà ăn của công ty. Hôm nay ở nhà à?”



“Uhm. Sửa lại hành lý. Nhiều việc phải làm quá. Buổi tối có về ăn cơm không?”



“Có thể không về được. Hành lý của tôi và Vu Hồng cũng chưa dọn lại, cậu thu dọn giúp chúng tôi đi.”



“OK. Tối nay có phải về khuya không?”



“Tôi sẽ cố gắng về sớm.”



“Vậy có phải uống rượu không?”



“Tôi sẽ cố gắng uống ít.”



“Vậy… Muốn tôi để lại giường cho cậu không?”



Lâm Vu Chi cười: “Tối qua ngủ ngon không? Có thấy không quen không?”



“Không có không có. Vu Chu và Tiếu Vi thường xuyên cùng ngủ với tôi mà. Còn cậu có quen không?”



“Không tồi. Một đêm vô mộng. Cậu thì sao?”



“Ờm, ở trên máy bay ngủ khá nhiều rồi, nửa đêm tôi tỉnh hai lần đó. Bất quá sau đó cũng ngủ như chết, cậu và Vu Hồng đi lúc nào tôi cũng không biết.”



Tán gẫu với Lâm Vô Ý một hồi, Lâm Vu Chi thấy thoải mái hẳn lên. Hàn huyên nửa giờ, anh mới vào chuyện chính: “Vô Ý, cậu quen Redmond không?”



“Redmond? Hình như có nghe thấy cậu và Vu Hồng nhắc đến. Sao vậy?”



Lâm Vu Chi ở đầu điện thoại bên kia không khỏi thu hồi nụ cười: “Sáng nay trợ lý của Redmond đến nhà tìm cậu, nói muốn bàn một chuyện quan trọng với cậu. Cậu vẫn đang ngủ, chú Dư bảo hắn đi rồi.”



“Tìm tôi?” Lâm Vô Ý cực kỳ kinh ngạc. “Tìm tôi làm gì? Tôi không biết anh ta.” Đối với Lâm Vô Ý mà nói, người không quen biết sẽ không có liên quan gì đến cậu.



Lâm Vu Chi nghe xong, nói: “Chuyện này cậu không cần quan tâm, để tôi hỏi.”
Nghe được câu đầu tiên, Thương Hạo Dương đã kêu khổ trong lòng, đến khi Redmond nói để một trợ lý của hắn giúp, Thương Hạo Dương không nhịn được phải lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận nói: “Làm vậy, chắc sẽ làm Lâm gia bất mãn?”



Redmond tự phụ nói: “Người làm ăn chỉ quan tâm đến lợi ích, sau này nhất định Lâm Thị sẽ hợp tác với Khổng Thị, họ không thể không nghĩ đến điều này. Đi điều tra.”



“Vâng, vâng.”



Phất tay để Thương Hạo Dương rời đi, Redmond tiếp tục làm việc. Rời khỏi văn phòng của Redmond, Thương Hạo Dương lại thấy có chút sợ sệt không rõ lý do. Tuy rằng Lâm gia không phách lối như Bàng gia, nhưng Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng là người mà cho dù là đương gia của Bàng gia cũng không dám trêu chọc. Dù Lâm Vô Ý ở Lâm gia không được chiều chuộng, nhưng cũng là người của Lâm gia mà. Thở dài, Thương Hạo Dương lại cảm thấy mình hay lo buồn vô cớ. Chẳng qua hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé làm việc cho người ta, nhận tiền lương từ người ta, dù trời có sập cũng không đến phiên hắn chống đỡ. Bình tĩnh lại, Thương Hạo Dương rời đi, đi tìm cách điều tra tình hình của vị thiếu gia Lâm gia kia.







Buổi tối anh cả và anh hai cũng không về, Lâm Vô Ý mới biết hôm nay là ngày đại hôn của trưởng tôn Bàng gia, thủ phủ của Hongkong. Trên dưới Lâm gia toàn bộ phải tham dự, đến cả Vu Huệ và Như Vi cũng phải đi. Lâm gia vẫn giữ vững nguyên tắc của Lâm lão gia tử, không ai yêu cầu Lâm Vô Ý tham dự, càng không có người nói chuyện này với cậu, chỉ là Lâm Chiếu Đông gọi điện thoại về nói cho em trai biết tối nay không về được, Lâm Vô Ý thuận miệng hỏi một câu mới biết chuyện này. Lâm Vô Ý không tránh việc xã giao, nhưng không thích. Trước kia ở Hongkong, Lâm lão gia tử cũng không mang con trai đi xã giao cùng, tối đa cũng chỉ dẫn con trai đi ăn cơm, gặp mặt với mấy ông bạn già có quan hệ cá nhân không tồi. Lâm Vô Ý ở Pháp cũng tránh mấy chuyện xã giao, với cậu mà nói hôn lễ của trưởng tôn Bàng gia chỉ giống như tin tức bát quái.



Vợ của Lâm Chiếu Đông, Lâm Bàng Lệ Vân, là họ hàng xa với Bàng gia, bất quá người của Bàng gia rất đông, mấy bà vợ của Bàng lão gia tử luôn lục đục với nhau, Lâm Bàng Lệ Vân cũng không có quá nhiều giao tình với Bàng Thị. Cũng giống như hôm nay là tiệc cưới của Bàng gia, Lâm Bàng Lệ Vân cũng không vội vàng trở về từ Australia, chỉ để chồng chuẩn bị quà cho cô dâu hộ mình.



Anh trai và mấy người cháu đều không ở nhà, Lâm Vô Ý và chú Dư ở nhà ăn một bữa tối ấm áp cùng nhau, rồi mới cầm sách lên lầu. Ngồi trên xích đu của ba, nghe chút nhạc, Lâm Vô Ý đọc sách mà cậu yêu nhất, cuộc sống thế này mới là cuộc sống mà cậu thích. Thấy đã hơn 9 giờ, Lâm Vô Ý bỗng dưng có linh cảm liền lấy một cái laptop mới, bắt đầu suy nghĩ. Cậu thích dùng bút viết những cảm nhận của mình trước, rồi mới gõ vào trong máy tính.



Còn trong hôn lễ của Bàng gia, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều gặp Redmond cũng tới tham dự tiệc cưới. Hai người chỉ nói vài câu với Redmond, không muốn nhiều lời. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng biết được chuyện về Redmond từ hai ông anh, nhìn thấy Redmond, đều nhíu mày trong lòng.



Người tới tham dự hôn lễ rất đông, từ giới chính trị đến giới làm ăn và cả giới giải trí, khách khứa tập trung lại, nhiều không tả nổi. Bốn vị Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi tuyệt đối phù hợp với hình tượng giàu có đẹp trai của những người đàn ông độc thân đẳng cấp kim cương, cho nên được vô số mỹ nhân liếc mắt đưa tình. Dù là con gái nhà giàu chưa lấy chồng, hay những minh tinh một lòng muốn được gả vào nhà giàu, đều dùng hết mọi cách chỉ để được một vị trong số bốn người liếc mắt đến mình nhiều hơn một chút. So sánh với trên dưới Bàng thị đều được di truyền hoa tâm, đàn ông của Lâm gia quả thực là sinh vật tuyệt chủng.



Vừa đuổi được một nữ minh tinh đi, Thẩm Tiếu Vi lại nhìn đồng hồ một lần nữa. Trời ạ, anh không biết phụ nữ Hongkong lại cơ khát đến mức ấy. Cuối cùng anh cũng biết tại sao ba ông anh họ luôn trưng ra biểu tình không nói cười tùy tiện, lãnh khốc nghiêm túc. Đây tuyệt đối là vũ khí lợi hại nhất để đối phó với phụ nữ. Nhìn xem, đám phụ nữ đang ôm ấp hy vọng về ba vị anh họ chỉ dám nói chuyện, tuyệt đối không dám dùng bộ ngực sữa của mình để câu dẫn. Lại có một mỹ nữ tới gần, Thẩm Tiếu Vi kêu khổ trong lòng, nhưng không tiện biểu hiện ra mặt, trời sinh anh đã không có tính cách như vậy.



May quá may quá, cậu nhỏ không có ở đây, thật sự anh rất sợ. Nhất định phải ngăn cách cậu nhỏ với đám phụ nữ háo sắc này mới được! Liếc mắt nhìn Redmond đang nói nói cười cười với một mỹ nữ, Thẩm Tiếu Vi hừ lạnh trong lòng. Tên này, đừng nói đến việc so sánh với họ, chỉ so sánh với bạn cậu nhỏ thôi cũng kém xa!







Vừa lên xe, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều cởi tây trang dính đầy mùi nước hoa các loại ra. Hai người đều nhớ rõ người nào đó dặn dò, không uống nhiều rượu lắm. Bất quá mùi trên người đều làm họ phải nhíu chặt mày.



“Không biết Vô Ý ngủ chưa.” Lâm Vu Chi nhìn đồng hồ.



“Có lẽ vẫn chưa ngủ.” Lâm Vu Hồng nhắm mắt nghỉ ngơi, đau đầu. Lâm Vu Chi cũng không nói nữa, nhắm mắt lại. Anh chỉ cảm thấy buổi xã giao hôm nay quá mệt mỏi, rất muốn nhanh chóng về nhà.



Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Lâm Vô Ý đang viết mấy thứ liền hoàn hồn. Nghĩ có thể là mấy người anh cả trở về, cậu buông laptop đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn, cậu lập tức rời phòng ngủ.



Chạy nhanh xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy hai người vào nhà, cậu cười thật tươi: “Đã về rồi.”



Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đang thay giày đều ngẩng đầu lên, trong mắt hai người đồng thời hiện lên vẻ ôn nhu và thả lỏng khi trở về “nhà”. Họ không biết tại sao lại thấy quá mệt mỏi với xã giao đêm nay. Họ chỉ muốn về sớm một chút để được ôm người này ngủ một giấc thật ngon.



“Tôi có nấu canh giải rượu, uống một chút đi.”



“Được.”



__Hết chương 75__