Vô Ý Vi Chi

Chương 9 :

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


“Anh họ Vu Chu, anh đang làm gì vậy?”



Thẩm Tiếu Vi đi đến. Lâm Vu Chu nhớ ra, nhưng hai cánh tay đang ôm cổ anh lại cố dùng sức kéo anh trở lại.



“Ba! Ba đừng đi, đừng đi!”



“Phốc!” Thẩm Tiếu Vi bịt miệng đúng lúc, cũng lập tức cầu nguyện trong lòng: Ông ngoại, không phải con cố ý, ông ngàn vạn lần đừng trách con!



Lâm Vu Chu nhắm mắt lại, rồi mở ra: “Như mấy người thấy đấy, tôi bị cậu ta coi thành ông nội. Không phải mấy người ngủ rồi sao?”



“Không ngủ được, cho nên đến xem cậu ấy sao rồi.” Lâm Vu Chi mặt không chút thay đổi nói, ngồi xuống ghế nằm. Kỳ thật là họ vừa quay lại uống rượu.



“Đang say à?” Lâm Vu Hồng ngồi xuống ghế sofa cạnh một phía khác của giường, rõ ràng không có ý định đến giúp.



“Ba… Ba…” Cọ cọ.



Thẩm Tiếu Vi đấm đấm ngực, khắc chế cảm xúc nào đó, cũng ngồi lên ghế sofa. Lâm Vu Chu nghiến răng: “Mấy người không thấy hơi quá đáng sao? Đến giúp đi!”



“Ba… Đừng đi…”



Lâm Vu Hồng ngồi bắt chéo chân, lạnh giọng nhắc nhở: “Thân phận hiện tại của em là ông nội!”



“Chết tiệt!”



“Em nói ông nội chết tiệt?”



“Lâm Vu Hồng!”



Lâm Vu Chu lần đầu tiên phát hiện anh trai mình còn có tiềm chất nói đùa.



“Ba… Sao ba không sinh con sớm hơn, vài năm…”



Lâm Vu Chu một đầu đầy hắc tuyến.



“Bởi vì sớm hơn vài năm ba còn chưa gặp được mẹ con.” Lâm Vu Chi tốt bụng giải vây giúp Lâm Vu Chu. Lâm Vu Hồng nhíu mày. Lâm Vu Chi dùng vẻ mặt không chút thay đổi mà còn hơi nghiêm túc để nói ra những lời này, khiến cho người ta có cảm giác muốn nổi da gà.



“Con không thích bị gọi là,ông chú nhỏ.”



“Quen là được rồi.” Lần này là Lâm Vu Hồng.



“Không quen được.”



“Nghe nhiều một chút sẽ quen được.” Vẫn là Lâm Vu Hồng.



“… Nghe nhiều một chút cũng không quen được.”


Thẩm Tiếu Vi nhìn em gái, nửa thật nửa giả nói: “Tiếng Pháp của cậu nhỏ có tác dụng thôi miên. Em mà học tiếng Pháp với cậu nhỏ sẽ chỉ biết ngủ thôi, không học được gì đâu.”



Thẩm Như Vi không phục: “Sao anh biết?”



“Ông ngoại báo mộng cho anh biết.”



Thẩm Như Vi rùng mình một cái, lập tức xoa xoa hai cánh tay, sợ hãi hỏi: “Thật hả?”



“Thật!” Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.



Thẩm Như Vi ngẩng đầu nhìn anh, rồi mới chắp tay niệm vài câu “Ông ngoại ngủ yên.”, “Ông ngoại phù hộ.”, bị dọa chạy mất. Nhìn sang bữa cơm trưa vẫn còn của Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi ra khỏi nhà ăn. Tìm trái tìm phải, anh giữ lại một người hầu đang bận rộn, hỏi: “Có thấy cậu nhỏ của tôi đâu không?”



“Vô Ý thiếu gia đi ra sau vườn hoa.”



Thẩm Tiếu Vi bước chân ra sau vườn hoa.



Đằng sau vườn hoa, Lâm Vô Ý đang nói chuyện qua điện thoại với mấy người chỗ Joseph. Đôi mắt cậu phiếm hồng nhìn lên bầu trời, thần sắc vô cùng bi thương. Thẩm Tiếu Vi đứng cạnh cửa dẫn ra phía sau vườn hoa nhìn một lát, xoay người vào trong. Đến phòng khách nhỏ, đã có người hỏi anh: “Cậu nhỏ của con đâu? Như Vi nói cậu ấy chưa ăn cơm xong đã đi nghe điện thoại.” Là mẹ anh.



Thẩm Tiếu Vi ngồi xuống, trả lời: “Cậu nhỏ nói không có khẩu vị. Đang ở sau vườn hoa. Cứ để cậu ấy ở một mình một lát.”



Lâm Chiếu Trinh thở dài, không biết phải nói gì. Sau đó, bà quay về phía một người đang ngồi trầm mặc, mang chút bất mãn hỏi: “Vu Chi, có phải Bội Bội về rồi không?”



Lâm Vu Chi phục hồi lại từ trong suy nghĩ riêng, “Vâng!” một tiếng. Thẩm Tiếu Vi trả lời một câu: “Tối hôm qua chị dâu về, chắc vẫn thấy sai giờ. Mẹ, đêm nay phải giữ đêm, mẹ và hai cậu cũng muốn đi sao?”



Thẩm Tiếu Vi biết mẹ anh vẫn có thành kiến với chị dâu, nên muốn thay đổi đề tài. Giang Y Viện đứng lên nói: “Tôi đi xem Vô Ý. Nó không có khẩu vị cũng phải ăn chút gì đó.”



“Dì đi đi, khuyên nhủ cậu ấy.” Sắc mặt Lâm Chiếu Trinh trở nên tốt hơn so với vừa nãy.



Giang Y Viện rời khỏi phòng khách nhỏ, Lâm Chiếu Trinh trả lời con trai: “Ông ngoại con qua đời, cho dù mẹ không đi được cũng phải đến giữ đêm, đây là chút hiếu tâm của mẹ và các cậu con.” Sau đó bà hướng mắt sang Lâm Vu Chi. “Vu Chi, con đừng trách cô lắm miệng. Bà dì Giang của con không được tính là người của Lâm gia chúng ta, ông nội con không cho dì ấy một danh phận chính thức, cũng không tỏ thái độ gì về thân phận dì ấy với bên ngoài, nếu là người khác, không trở mặt thành thù đã là nhớ đến tình nghĩa cũ, chứ đâu có giống như bây giờ, thương tâm đau khổ vì ông nội con qua đời? Nhưng con nhìn Bội Bội xem, làm con dâu Lâm gia, nó còn không bằng một người ngoài. Ông nội bệnh nặng cũng không về, sau khi qua đời mới lộ diện. Lâm gia chúng ta cũng không thiếu nợ Quách gia bọn họ chuyện gì, sao con phải nhẫn nhịn như vậy?”



Tiếp đó, Lâm Chiếu Trinh nói với hai người khác: “Anh cả, chị dâu, em không có ý gì cả, cũng không phải muốn chỉ trích Vu Chi. Nhưng thực sự em không nhịn được. Từ ngày Vu Chi và Bội Bội kết hôn đến giờ, Bội Bội ở nhà được mấy ngày? Một năm Ethan có thể gặp mẹ mấy lần? Nếu là chuyện bình thường, em không tiện nhiều lời, dù sao cũng là chuyện của mấy người trẻ tuổi, nhưng ba bệnh nặng là một chuyện lớn như thế nó cũng không về, cứ để cho người khác xem thường Lâm gia chúng ta vậy sao?” Càng nói về sau, Lâm Chiếu Trinh càng thêm kích động.



Lâm Bàng Lệ Vân cũng có chút trách cứ và đau lòng cho con trai: “Lúc trước chị cũng không đồng ý hôn sự này, anh cả em không nên niệm chút giao tình với Quách gia mà để Vu Chi kết hôn với Bội Bội. Mỗi ngày nhìn Vu Chi vất vả đi làm về, ngay cả mặt vợ cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói gì đến chuyện có người ân cần hỏi han, người làm mẹ như chị sao có thể không đau lòng? Nhưng dù sao Quách gia cũng là người có uy tín, có quan hệ làm ăn với Lâm Thị, Vu Chi cũng không làm gì được, vẫn còn phải xem rốt cuộc là Bội Bội muốn sao, nghĩ sao về cái nhà này, cuộc hôn nhân này.”



Lâm Chiếu Đông không lên tiếng, Lâm Vu Chi cũng không lên tiếng, Thẩm Tiếu Vi làm bộ uống café, Thẩm Như Vi xấu hổ muốn đi ra ngoài. Lâm Hàn Thiến lên tiếng hòa giải: “Bội Bội chỉ là ham chơi một chút, chờ thêm vài năm nữa có lẽ sẽ tốt hơn. Em làm thím đương nhiên cũng đau lòng cho Vu Chi, nhưng từ nhỏ Vu Chi đã là người có chủ kiến, có trách nhiệm, chuyện của nó và Bội Bội cứ để hai đứa tự giải quyết.”



“Nhưng chuyện của ba…” Lâm Chiếu Trinh vừa nói được đến đây, bên ngoài phòng khách truyền ra một giọng nói với âm lượng hơi cao: “Vu Chu, tối qua ngủ được không?”



Lâm Chiếu Trinh lập tức im lặng. Thẩm Tiếu Vi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, còn Thẩm Như Vi mang vẻ cảm tạ không chút che giấu khi người này xuất hiện đúng lúc. Tiếp đó là câu trả lời của Lâm Vu Chu: “Chợp mắt được một lát.”



“Cậu lạ giường nghiêm trọng vậy sao?”



“Đúng là làm cho người ta phải đau đầu.”



Lâm Chiếu Trinh lập tức nín lặng, không khí trong phòng khách nhỏ có chút tĩnh lặng và xấu hổ.