Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia
Chương 110 : Gậy ông đập lưng ông
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
"Bang.....
CMN!..... Tao sẽ giết mày."
Chung Hiểu Phong gầm lên một cách điên cuồng, hắn giận dữ quăng cái điều khiển xuống mặt đất bể nát, nhìn thấy nét mặt điềm đạm của Tần Gia Uy, Chung Hiểu Phong liền biết Tần Gia Uy đã giở trò.
Chung Hiểu Phong liền vẫy tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ của hắn và Andrew tấn công người của Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi.
Trong lúc này đột nhiên một khẩu súng lục từ đâu chĩa thẳng vào huyệt thái dương của hắn ta.
Chung Hiểu Phong chết cũng không ngờ, người ở bên cạnh lại phản bội hắn.
"Mày không ngờ?."
Đoàn Vũ Sơn từ phía sau bước tới đứng trước mặt của Chung Hiểu Phong nói với giọng đắc ý.
"Đoàn Vũ Sơn, cậu có ý gì?
Người cậu phải đối phó chính là Tần Gia Uy mới đúng, hắn đã tiêu diệt Đoàn gia của cậu."
Chung Hiểu Phong kinh ngạc, hắn không ngờ người chĩa súng vào đầu hắn lại là Đoàn Vũ Sơn, trong tình huống này nếu Đoàn Vũ Sơn không đứng về phe hắn, hắn tin chắc mình sẽ thua một cách thê thảm dưới tay của Tần Gia Uy.
"Ai nói với mày, Đoàn Gia của tao bị tiêu diệt?"
Nói đến đây Đoàn Vũ Sơn dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Gia Uy nở một nụ cười nguy hiểm.
"Không phải Tần Gia Uy đã tiêu diệt Đoàn gia rồi sao?."
Chung Hiểu Phong khó hiểu nhìn Đoàn Vũ Sơn, hắn đã cho người hủy diệt Đoàn gia rồi.
"Chung Hiểu Phong, ngươi nghĩ kế hoạch của nhà ngươi hoàn hảo đến như vậy sao?"
Lúc này Tần Gia Uy mới điềm nhiên lên tiếng, bàn tay theo thói quen mân mê Huyết Lệ, cho dù bàn tay anh đang bị thương cũng không thể ảnh hưởng đến thói quen này.
Hiện tại trong lòng Chung Hiểu Phong thật hoang mang, hắn không còn kiên nhẫn nữa, cặp mắt độc ác nhìn Tần Gia Uy.
"Mày có ý gì?."
Tao đã cẩn thận cho người kiểm tra máy nghe lén rất kỹ, không phát hiện có gì khả nghi."
Chung Hiểu Phong tự cho mình là người rất thận trọng, trước khi hắn làm bất cứ chuyện gì hắn cũng suy nghĩ trước sau.
Kế hoạch do hắn âm thầm bài ra suốt bấy nhiêu năm, không phải Tần Gia Uy muốn phá hoại là phá hoại được.
"Ha ha ha......."
Giọng cười chế nhạo của Tần Gia Uy vang lên, anh cười một cách sảng khoái như đang cười trên sự ngu xuẩn của Chung Hiểu Phong.
Càng nghe giọng cười miệt thị của Tần Gia Uy, Chung Hiểu Phong càng thêm tức giận, hắn nóng nảy xông tới muốn tập kích Tần Gia Uy.
Người còn chưa tiếp cận được Tần Gia Uy đã bị Nhật Trung đưa chân ra chặn trước mặt, Nhật Trung lưu loát xoay người, một tay giữ chặt cánh tay hắn bẻ quập về phía sau, chân đá vào nhượng chân bất buộc hắn quỳ xuống trước mặt Tần Gia Uy.
Dù đang đau đớn quỳ dưới mặt đất Chung Hiểu Phong vẫn không khuất phục, hắn dùng hết sức vùng vẫy muốn đứng lên.
Nam tử hán đại trượng phu, dù chết cũng không thể nào mất thể diện như vậy.
Đường Vịnh Hi đứng một bên ánh mắt thích thú quan sát Tần Gia Uy, cô không ngờ mọi việc đều nằm trong sự dự liệu của anh.
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tần Gia Uy chợt biến sắc, đôi mày râm câu lại trong vẻ không hài lòng, với sự phản kháng của Chung Hiểu Phong.
Trong lòng Đường Vịnh Hi hiện lên cảm giác khó chịu, cặp mắt xinh đẹp hình hạnh nhân bất giác nheo lại.
Ý An đứng bên cạnh nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt của chủ nhân, cô liền biết Chung Hiểu Phong đã tới số, Đường Vịnh Hi nhất định sẽ không tha cho hắn ta.
Đường Vịnh Hi không quan tâm đến mọi người, ngón tay trắng nõn ấn vào cái nút trên đồng hồ đeo tay, một cây kim màu bạc xuất hiện nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Cặp mắt sắc bén hiện lên sát khí, ánh nhìn nguy hiểm dồn hết lên người của Chung Hiểu Phong lúc này còn đang phản kháng mạnh mẽ.
Đường Vịnh Hi khinh thường trong lòng, đúng là không lượn sức mình, ai muốn chống đối với Tần Gia Uy, cũng sẽ là kẻ thù của cô.
Cô ngang nhiên động thủ không kiên nể gì ai, phóng cây kim nhọn liễu thẳng vào người của Chung Hiểu Phong, đột nhiên thân thể đang điên cuồng cựa quậy chợt căng cứng chỉ một giây sau bàn tay đang bấu chặt cánh tay của Nhật Trung lập tức thả lỏng ra, toàn thân hắn không còn sức lực ngã quỵ xuống mặt đất.
Sắc mặt của Tần Gia Uy vẫn như tảng băng ngàn năm không hề biến sắc, ánh mắt thích thú chuyển lên người vợ yêu của mình.