Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 1 : Sinh nhật

Ngày đăng: 11:30 30/04/20


Hôm nay dường như mặt trời đã mọc ở hướng Tây, cô công chúa xinh đẹp thường ngày không đến giờ cơm trưa sẽ không thức dậy.



Vậy mà hôm nay trời vừa hừng sáng cô gái đã diện lên cái đầm dài màu trắng tinh khiết, nhìn thật xinh đẹp y như một thiên thần đáng yêu.



Cô gái đứng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ rộng thênh thang, ngắm nhìn mình từ trên xuống dưới, mái tóc dài óng ánh xoã đến thắt lưng phối hợp cùng với cây cài tóc màu hồng phấn được đính vào hình con bướm nhìn vừa đơn thuần vừa trong sáng.



Gương mặt kiều diễm phủ nhẹ lớp phấn mỏng, đôi môi mềm mại màu hoa anh đào càng khiến cô tỏa sáng dưới ánh đèn chùm pha lê treo trên trần nhà.



Vào lúc người nhà cùng với người giúp việc còn chưa tỉnh giác, cô gái đã ăn mặc chỉnh tề từ tầng ba của ngôi biệt thự rộng lớn đi xuống, cô tao nhã ngồi xuống ghế sofa hình vòng cung, được làm bằng da Italy màu trắng toát mềm mại, tại phòng khách rộng lớn,



cái bàn cafe thủy tinh độc nhất vô nhị do mẹ cô đích thân thiết kế, phản chiếu lái ánh đèn trên trần nhà phát ra tia sáng lấp lánh trước mắt cô.



Cô gái thật kiên nhẫn chờ người mà cô đã mong đợi từ lâu, mặt trời bên ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã hé lên, tỏa ra tia sáng rực rỡ màu vàng cam chiếu thẳng vào người cô gái trẻ.



Cô gái chờ rất lâu, rất lâu nhưng người cô mong đợi vẫn chưa xuất hiện.



Phòng khách yên tĩnh lúc này đã trở nên nhộn nhịp, mấy người giúp việc bắt đầu công việc thường ngày của bọn họ.



Người qua kẻ lại nhìn thấy cô công chúa liền cúi đầu cung kính chào một cái, rồi tiếp tục công việc hàng ngày của mình.



Đợi đến giữa trưa lúc ánh mặt trời lên đến đỉnh đầu, trong lòng thất vọng tràn trề cô gái lặng lẽ bước ra vườn hoa rộng lớn trước nhà.



Ngoài trời thật mát mẻ, ngọn gió mùa thu tươi mát thổi ngang qua người cô gái, khiến mái tóc dài màu đen óng ánh di chuyển nhẹ nhàng theo cơn gió.



Cả năm cô chỉ chờ đợi mỗi có ngày này, cô ngồi đong đưa thân thể mảnh mai trên chiếc ghế xích đu bằng gỗ do ba đóng trước vườn hoa, ánh mắt mong chờ nhìn ra cổng lớn của ngôi biệt thự Mạnh Viên.



Trong lúc cô chăm chú nhìn ra cổng lớn, từ phía sau truyền đến giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ.



- An Nhi, con đừng chờ nữa.
- An Nhi con đã lớn, cũng nên hiểu tình cảm không thể nào ép buộc được.



Kiều Nhi không cần đứa con gái nói, cô cũng biết thứ tình cảm An Nhi dành cho Lạc Thần là gì.



Không phải chỉ đơn thuần là tình cảm giữa anh em.



Mạnh An Nhi không chịu nghe theo lời của mẹ mạnh miệng nói.



- Mẹ, con biết trong lòng anh Lạc Thần cũng có con.



Con phải đi tìm anh ấy hỏi cho rõ.



Mạnh An Nhi nói xong liền chạy nhanh vào trong biệt thự.



Mạnh Hùng đau lòng bước theo đứa con gái bảo bối, đột nhiên bàn tay mềm mại của Kiều Nhi vươn tới nắm lấy tay anh, chặn anh lại.



Mạnh Hùng quay đầu nhìn vào người phụ nữ anh yêu thương nhất, nhìn thấy Kiều Nhi lắc đầu, ý bảo anh đừng đi.



Đối với anh, Kiều Nhi và hai đứa con là quan trọng nhất, chỉ cần nghĩ đến An Nhi bị tổn thương, anh liền cảm giác bất an trong lòng.



Kiều Nhi nhìn thấy sự đắn đo trong ánh mắt anh, cô nhẹ giọng nói.



- Hùng, con gái đã lớn cũng đến lúc anh nên buông tay, để đứa con gái tự giải quyết chuyện riêng của mình.



Nghe Kiều Nhi nói vậy sắc mặt của Mạnh Hùng trầm xuống, anh nhíu mày ngẫm nghĩ rất lâu, mặc dù anh không muốn buông tay, nhưng anh biết Kiều Nhi nói đúng, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cho An Nhi.



Đã đến lúc An Nhi bước ra trường đời, học cách tự mình đối đầu với sự khó khăn, để đứa con gái biết được cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận lợi như ở trong tầm bảo vệ của ba, thế giới bên ngoài rất nhiều mưu mộ cạm bẫy.