Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 105 : Phơi bày

Ngày đăng: 22:52 07/03/21


Storm nhìn vào cái đồng hồ đeo trên cổ tay, cô đã rời khỏi Lạc Thần nửa tiếng.



- Chị cứ làm theo kế hoạch của em, em phải đi tìm Lạc Thần bây giờ. 



Nói xong Storm đứng lên rời đi, Trần Sở Sở nhìn theo bóng lưng vội vàng của Storm, thở dài nói.



- Hazzzz.......



Mới rời khỏi Lạc Thần



có một chút, đã lo lắng đến như vậy.



Không biết sau này mình có như em ấy không?



Trong phòng bệnh Lôi Lạc Thần đã ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng tắm bước ra.



Trên người anh lúc này là chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với quần Tây đen của thương hiệu Armani mà anh thích nhất.



Chiếc áo sơ mi trắng được cất may tỉ mỉ nhìn thật đơn giản thế nhưng khi khoác lên người anh, lại tôn lên tám phần kêu ngạo hai phần bá đạo vốn vĩ tàn ẩn trong anh.



Mái tóc ngắn gọn được anh tém về phía sau, khiến gương mặt lạnh lùng càng trở nên yêu nghiệt hơn.



Anh hiên ngang bước đến cái ghế sofa đặt ngay chính giữa phòng bệnh, vừa đi anh vừa tao nhả chỉnh lại tay áo sơ mi của mình.



Lôi Lạc Thần ung dung ngồi xuống ghế Sofa mềm mại, giọng nói trầm khàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.



- Kết nói cho tôi.



Summer cúi đầu nhận lệnh.



- Dạ chủ nhân.



Chỉ vài giây sau trên màn hình máy vi tính trước mặt, hiện lên hình ảnh của một người đàn ông.



Cũng vào lúc này Storm từ ngoài cửa bước vào, Lôi Lạc Thần nghe được tiếng động liền ngẩn đầu lên nhìn ra hướng cửa.



Storm sững sờ trong giây lát khi chạm phải ánh nhìn sắc lạnh của anh.



Điều duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc này, chính là Lôi Lạc Thần.



Anh nhìn thật đẹp trai, không thể phủ nhận rằng ngoại trừ ba cô ra, anh là người đàn ông phong độ nhất.



Nhất là ở đôi mắt như cười như không, đôi lúc ấm áp như ánh mặt trời, đôi khi lại lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.



Thế nhưng trên người anh luôn tỏ ra mị lực khiến người đối điện chìm đấm trong nó.



Storm chợt bình tĩnh lại quan sát một vòng, nhìn thấy Kỳ Sơn và Summer đang đứng cung kính bên cạnh anh, cô biết ngay anh đang làm chuyện chính.



Summer nhìn thấy Storm liền cung kính cúi đầu một cái, thay cho lời chào.







Ngọc Vũ Văn toàn thân rung rẩy, lẫm bẫm.



Không được.....không được.....



Kế hoạch trả thù của ông đã gần xong, nếu lúc này Hồ Kỳ Long trở mặt vô tình thì chắc chắn ông không thể hoàn tất phần cuối.



Đó chính là giết chết Lôi Lạc Thần và Mạnh An Nhi.



- Cậu nói vậy là có ý gì?



Tôi không hiểu, cậu đừng nghe theo lời gièm pha của Lôi Lạc Thần.



Lôi Lạc Thần là một kẻ mưu mô xảo quyệt, cậu tuyệt đối đừng tin theo lời của hắn ta.



Hồ Kỳ Long hừ lạnh một tiếng.



- Hừ.......



Ngọc Vũ Văn ông đừng quá xem thường Hồ Kỳ Long tôi.



Để tôi nói cho ông biết, nếu ông không chết trong tay của Lôi Lạc Thần thì cũng sẽ chết trong tay tôi!



Hồ Kỳ Long nói xong lập tức cúp điện thoại.



Thân thể của Ngọc Vũ Văn không còn sức lực ngã xuống, ngồi gọn trên ghế sofa.



Cao Huy đứng bên cạnh nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người.



Hắn phân tích.



- Thật không ngờ Lôi Lạc Thần đã biết được chuyện năm xưa chủ nhân an bày cho người bất cốc người phụ nữ của Hồ Kỳ Long.



Rồi làm như vô tình cứu cô ta ra khỏi vòng tay của bọn cướp.



Cũng vì vậy mà Hồ Kỳ Long đã nợ chủ nhân một món nợ ân tình.



Vừa nói Cao Huy vừa lo lắng, nếu không có sự giúp đỡ của Hồ Kỳ Long thì với khả năng của bọn họ hiên giờ, không thể nào đối phó được với Lôi Lạc Thần.



Tình hình hiện giờ giống như trứng chọi với đá.



Ngọc Vũ Văn nghe Cao Huy nói vậy, bàn tay đang đặt trên đùi của ông bất giác siết chặt lại.



Sắc mặt của ông lúc này nhìn còn đen hơn cả đáy nồi, ông trợn mắt nghiếng răng ken két nói.



- Chúng ta phải ra tay ngay bây giờ, không thể chằng chờ được nữa.



Cậu hãy tìm cách dụ Mạnh An Nhi đến kho hàng bỏ hoang ở thành Tây, có được Mạnh An Nhi trong tay thì Lôi Lạc Thần sẽ tự sa vào lưới.



Cao Huy gật đầu nhận lệnh, hắn xoay người rời khỏi biệt thự.



Trước khi đi hắn quay đầu lại nhìn Ngọc Vũ Văn, trong lòng hắn đã có dự cảm lần này Ngọc Vũ Văn và hắn đều sẽ không thoát khỏi cái chết.



Dù hắn biết mình sẽ bỏ mạng nhưng hắn tuyệt đối không hối hận, vì hắn đã nợ Ngọc Vũ Văn một cái mạng.



Xem như lần này hắn trả món nợ ân tình cho Ngọc Vũ Văn.