Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 25 : Trở về

Ngày đăng: 11:30 30/04/20


Hôm nay cả quân trường Hùng Tâm



nhộn nhịp hẳn lên vì đã là cuối tháng, mỗi tháng họ được nghỉ phép hai ngày để về thăm gia đình và bạn bè.



Lôi Lạc Thần không mấy gì quan tâm đến hai ngày phép này, vì gia đình anh đều ở nước ngoài.



Bước vào biệt thự Lôi Viên, Lôi Lạc Thần kinh ngạc trong lòng, nhìn thấy người phụ nữ trên người mặc cái đầm  màu trắng, mái tóc dài màu hạt dẽ quấn loạn phủ xuống bờ vai, cô tao nhã ngồi tréo chân trên ghế sopha màu đen ở ngay chính giữa phòng khách, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào màn hình TV.



Nhìn vào thần sắc của người phụ nữ, anh biết mẹ đang chờ anh.



Lôi Lạc Thần trầm mặc suy nghĩ một chút, không biết đột nhiên mẹ quay trở về Thành Phố S là để làm gì?



Sau khi bình tĩnh lại anh nhếch môi cười nhẹ, bước tới đứng nghiêm trang trước mặt mẹ cung kính cuối đầu chào.



- Chào Mẹ.



Nghe con chào mình, Trình Lam không có phản ứng gì cả.



Thật ra khi Lôi Lạc Thần vừa bước chân vào biệt thự Lôi Viên Trình Lam đã biết, nhưng cô vẫn ngồi yên đó không thèm quan tâm đến đứa con trai, vì cô đang giận!



Nhìn thấy mẹ tỏ ra lạnh nhạt với mình, Lôi Lạc Thần ung dung ngồi xuống bên cạnh mẹ.



- Mẹ về khi nào?



Sao không báo cho con biết, để con ra phi trường đón mẹ.



Trình Lam xoay qua nhìn đứa con trai một cái rồi chuyển tầm mắt sắc lạnh của mình trở lại cái màn hình TV, nghiêm mặt nói.



- Con còn quan tam đến người mẹ này sao?



Có bạn gái rồi cũng không thèm nói cho mẹ biết.



Lôi Lạc Thần ngỡ ngàng với lời nói của mẹ, anh suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra người bạn gái mẹ đang đề cặp đến là ai.



Lôi Lạc Thần vươn tay nắm lấy tay Trình Lam, nhỏ giọng nói.



- Bạn gái?



Ai nói với mẹ con có bạn gái?




Lúc trước vì anh còn nhỏ nên cần người bảo vệ, nhưng bây giờ không cần thiết nữa.



- Không cần, các người về trước đi.



Bọn họ nghe cậu chủ nói vậy bất giác nhìn nhau, trên mặt lộ rõ tia khó sử.



Lôi Lạc Thần biết họ chỉ làm theo mệnh lệnh của mẹ.



- Về phần phu nhân, tôi tự biết giải thích.



Nghe anh nói vậy họ đành gật đầu rút lui.



Sự xuất hiện bất ngờ của chiếc xe thể thao đắt tiền cùng với một anh chàng đẹp trai, đã thu hút hết ánh nhìn của mọi người.



Họ dừng lại động tác của mình tò mò nhìn người đàn ông giàu có và chiếc xe đua phát hành giới hạnh.



Lôi Lạc Thần nhíu mày, anh chán ghét ánh mắt thăm dò của bọn họ, anh nhìn vào trong xe cất giọng đều đều.



- Lạc Tuyết.



Trước ánh mắt tọc mạch của tất cả mọi người một đôi giày cao gót màu đen cùng với đôi chân trắng nõn thon dài bước ra từ chiếc xe, Lôi Lạc Tuyết trên người mặc cái đầm trắng, mái tóc dài màu đen huyền óng ánh xoã đến thắt lưng.



Gương mặt xinh đẹp trẻ trung làn da trắng như tuyết, giống y như một vị thiên thần chỉ có đều ánh mắt của Lạc Tuyết quá lạnh lùng, lạnh như băng khiến người đối diện nhìn vào lạnh cả sống lưng.



Đứng trước trung tâm mua sắm, Lạc Tuyết quét mắt nhìn một vòng, mấy người đang đứng xem họ bị ánh nhìn băng lãnh của Lạc Tuyết làm cho hốt hoảng lập tức dời tầm mắt của mình sang chỗ khác.



Không biết vì sao khi Lạc Tuyết sinh ra, đã sở hữu mái tóc đen tuyền và làn da trắng nhưng hoa tuyết, thân hình mảnh mai quyến rũ nhưng sức lực lại hơn người.



Cũng vì sự khác biệt này nên ai nhìn thấy cô cũng hiếu kì muốn nhìn rõ hơn, nên cô ghét nhất là bị người khác nhìn chằm chằm giống y như một quái vật.



Lạc Tuyết tao nhã bước vào trong trung tâm mua sắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước thần thái cao ngạo hơn người.



Lôi Lạc Thần bước theo sau cô với tư thế vô cùng nhàng nhã, hai tay đút vào trong túi quần tây của mình.



Lôi Lạc Thần luôn cảm thấy đi dạo trung tâm mua sắm quả thật rất vô vị, muốn mua gì chỉ cần gọi điện thoại đến cửa hàng, liền có người đem đến tận nhà cho anh.



Nhưng vì em gái nên anh mới miễn cưỡng bản thân đi cùng.