Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 47 : Mực Đích

Ngày đăng: 11:30 30/04/20


Mười mấy năm về trước ông và mấy người bạn đi đến một hộp đêm bàn chuyện, vô tình gặp được bà.



Lần đầu tiên nhìn thấy bà ông đã yêu, ánh mắt của bà ẩn chứa sự thâm sâu, cùng với nỗi sầu thảm mà ông chưa từng nhìn thấy ở người phụ nữ khác.



Cuối cùng ông chuộc thân cho bà và đưa bà về làm vợ chính thức của ông.



Tuy trong xã hội tiếng tăm của Trung Tiên Sinh không phải tầm thường, thế nhưng trong thâm tâm ông chưa từng chê bai bà.



Chỉ có bà mặc cảm không chịu xuất đầu lộ diện, ai nấy đều biết Trung Tiên sinh một mực yêu thương vợ, nhưng chưa ai được diễm phục gặp mặt phu nhân của ông.



Biết bà mang thai ông tình nguyện nhận con bà làm con.



Mặc cho ông có dùng bao nhiêu tình cảm, để bù đắp sự tổn thương trong tâm hồn bà, cũng không thể cảm hoá được nỗi hận đã in sâu vào tận xương tuỷ của bà.



Người phụ nữ hớp một ngụm rượu, chậm rã phun ra từng chữ một.



- Dù có xuống địa ngục, em cũng kéo bọn họ theo cùng!



Người đàn ông lắc đầu, ông xoay người lại bước đi bất lực ra khỏi thư phòng.



Ông là một người luôn làm việc chính trực chưa từng làm hại đến ai, nhưng bây giờ vì bà ông phải che đậy lương tâm, dùng hết năng lực để giúp bà.



Bà đã hứa chỉ cần trả được thù, bà sẽ chú tâm làm một người vợ hiện, một người mẹ tốt.



Nghe được tiếng đóng cửa sau lưng, người phụ nữ đặt ly rượu trong tay xuống cái bàn thuỷ tinh bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn vào chất lỏng màu đỏ trong ly.



- Mạnh Hùng.......Mạnh Hùng....



Rồi từ từ ngươi sẽ cảm nhận được cái gọi là nỗi đau tột cùng ra sao!



Trước tiên là con gái của ngươi, rồi đến người vợ mà ngươi xem trọng hơn cả mạng sống của mình!



Ha.....ha....ha...



Giọng cười độc ác nhưng lại mang theo sự thê lương của người phụ nữ, vang vội cả ngôi biệt thự rộng lớn.



Bà nghiến răng trợn mắt, quơ tay một cái khiến ly rượu trên bàn rơi xuống mặt đất bể nát.



Chất lỏng màu đỏ cùng mảnh vỡ thuỷ tinh, văng khắp nơi trên sàn nhà lạnh lẽo.




Thẩm Thanh thật không thể nào chịu nỗi tính khí xem trời bằng vung của Storm, cô lườm Storm nói với giọng mỉa mai.



- Chuyện vô ít?



Tôi thấy cô mới làm toàn chuyện vô ít.



Cô đã biết trong lòng anh Lạc Thần chỉ có tôi, sao còn bám lấy anh ấy không buông?



Cô và mẹ cô rất giống nhau, luôn thích dành giật những gì không thuộc về mình.



Lời nói của Thẩm Thanh khiến Storm tức giận.



- Thẩm Thanh, cô có tư cách gì nói đến mẹ tôi.



Nói cô thế nào cũng chẳng sao, nhưng nói đến mẹ cô thì không được.



Hôm nay cô sẽ làm rõ mọi chuyện, lý do gì Thẩm Thanh luôn nhắm vào cô.



Storm dằn xuống cơn phẫn nộ trong lòng, nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh nói.



- Thẩm Thanh, ở đây chỉ có cô và tôi, cô muốn gì cứ nói thẳng!



Thẩm Thanh giật mình, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc.



Storm đã nghi ngờ đến cô?



Thẩm Thanh im lặng trong giây lát, ánh mắt phẳng lặng chợt hiện lên tia độc ác.



- Cô thông minh hơn tôi nghĩ nhiều.



Từ từ rồi cô sẽ biết!



Storm là người thẳng thắng, nếu cô không thích Thẩm Thanh thì cô sẽ nói thẳng, nên khi nghe Thẩm Thanh nói một cách mờ ám, Storm tức giận bước tới cầm lấy cổ tay của Thẩm Thanh, giọng nói nghiêm túc vang lên.



- Thẩm Thanh, thật ra cô là ai?



Cô tiếp cận với Lạc Thần và tôi là vì mục đích gì?